Ta nghe hồi lâu, cuối cùng thấy chỉ là đám tiểu nha đầu cãi vã nhau, thật nhàm chán.
Ta đang định đi thì vừa xoay người liền thấy nhân vật chính của đống lời thị phi kia, Thẩm Khanh Khanh.
Bà ấy đến từ khi nào?
Đã đứng đó bao lâu?
Có phải tất cả đều nghe hết rồi? Gương mặt tái nhợt của Thẩm Khanh Khanh cố kéo ra một nụ cười, vô cùng khó coi.
“Nghe mẫu thân con nói con đi về phía này nên ta đến tìm. Mẫu thân muốn gặp con.”
Thì ra là đến tìm ta.
Ta cẩn thận hỏi: “Khanh Khanh di, người…”
Sắc mặt Thẩm Khanh Khanh lại càng khó coi, ta lập tức hiểu.
Ta nắm lấy tay Thẩm Khanh Khanh, kéo thẳng nàng đến trước mặt Lưu Ngôn Kiều và mấy người kia.
Chỉ vào họ, ta nói: “Xin lỗi Khanh Khanh di!”
Mấy người Lưu Ngôn Kiều lập tức biến sắc, không ngờ nói xấu sau lưng lại bị bắt tại trận.
Lý Giai Di nhớ đến những lời mình vừa nói, mặt lập tức trắng bệch, nếu lan ra ngoài, danh tiếng của nàng chắc coi như xong.
Phản ứng nhanh nhất là Lê Y Vân, nàng lập tức hành đại lễ với Thẩm Khanh Khanh, rồi chân thành xin lỗi.
Ta âm thầm gật đầu.
Nha đầu này thái độ tốt, chỉ là miệng nhanh, không giữ được lời, còn sửa được!
“Khanh Khanh di?”
Trên mặt Thẩm Khanh Khanh vẫn khó coi, nhưng bà ấy vẫn gật đầu, nói:
“Yến hội bắt đầu rồi, mau vào đi.”
Lê Y Vân quay người chạy mất dạng.
Lý Giai Di thì vẫn chìm trong thế giới sợ hãi của bản thân, còn Lưu Ngôn Kiều thì trừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/menh-cach-phu-quy/5004129/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.