Theo lời đại ca kể, đích nữ của Lộc Dương Hầu, Thẩm Khanh Khanh, là bằng hữu của Sở mẫu, hai nhà không chỉ đơn thuần là giao hảo.
Trước khi ngoại tổ phụ, Tiêu Dao Vương qua đời, hai nhà vì chuyện “không đ.á.n.h không quen” giữa Sở phụ và Lộc Dương Hầu mà gắn kết với nhau.
Sau khi ngoại tổ phụ mất, Thẩm Khanh Khanh thấy Sở mẫu cô quạnh, thường xuyên đưa Sở mẫu về phủ Lộc Dương Hầu.
Lão phu nhân của phủ Lộc Dương Hầu cũng rất thích Sở mẫu.
Cho nên trước khi gả cho Sở phụ, Sơt mẫu đã có một thời gian dài sống ở phủ Lộc Dương Hầu cùng Thẩm Khanh Khanh, ăn ở với nhau như tỷ muội.
Về sau Sở mẫu gả vào Sở gia, lại theo Sở phụ ra chiến trường, sinh con, hầu như đều phải bôn ba bên ngoài nên hai nhà mới dần xa cách.
Nhưng hễ Sở mẫu về kinh, sau khi xử lý xong mọi chuyện, thế nào cũng gửi thiếp mời để ghé phủ Lộc Dương Hầu gặp mặt.
“Đại Đại từ nhỏ sống trong kinh thành, chắc cũng biết tình hình của phủ Lộc Dương Hầu nhỉ?”
Ta gật đầu.
“Vậy con thấy Khanh Khanh di thế nào?”
Sự thấp thỏm của Sở mẫu, ta có thể cảm nhận được, mà ta cũng hiểu.
Trải nghiệm của Thẩm Khanh Khanh với ta mà nói thì quá đỗi bình thường, nhưng trong thời đại này lại bị xem như hơi trái với lễ giáo.
“Con gái thấy Khanh Khanh di dám yêu dám hận, là một nữ t.ử rất dũng cảm.”
Sở mẫu hơi ngạc nhiên:
“Con thật sự nghĩ như vậy?”
Ta kiên định gật đầu:
“Quy củ thế tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/menh-cach-phu-quy/5004128/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.