Để tổ chức một yến tiệc lớn như thế, chỉ có tiểu hoa viên này là thích hợp.
Bên trong trăm hoa đua nở, ấm áp như xuân.
Nghe nói đây là lễ vật sinh thần trước kia phụ thân tặng mẫu thân.
Ta không đi cửa chính mà đi lối cửa nhỏ, ngày thường cửa chính không mở, chúng ta tiện đường đều đi cửa nhỏ, từ đó ra là đến ngay chủ vị.
Chỉ là ta còn chưa bước ra khỏi cửa thì đã nghe thấy một giọng quen thuộc.
“Trưởng công chúa an khang. Đây là Kiều nhi, người chắc là vẫn còn nhớ?”
Là giọng của dưỡng mẫu, Lưu phu nhân.
Hiển nhiên Lưu Ngôn Kiều không thích câu đó, lập tức tự mình chen lời:
“Một năm không gặp, mẫu thân người vẫn đẹp như hoa.”
Qua khe hở, ta nhìn thấy bộ dạng nịnh nọt của Lưu Ngôn Kiều, vẻ kinh ngạc của Lưu phu nhân, và dáng vẻ như cười như không của mẫu thân.
Để ta đoán được tâm trạng của bọn họ.
Lưu Ngôn Kiều cứ tưởng tiểu thư Tướng phủ vốn đã cao quý, mong được rời Sở gia thật nhanh.
Đến khi quay đầu mới phát hiện Sở gia còn quý giá hơn cả Tướng phủ, liền lại bắt đầu nhắm vào Sở gia.
Lưu phu nhân thì nhìn đứa con gái từng ngoan ngoãn hiểu chuyện của mình bỗng như biến thành người khác, khó mà tin nổi.
Còn mẫu thân ta thì chắc là đã chán ngán hai mẫu t.ử họ từ lâu, dù sao năm đó ta rời Tướng phủ như thế nào, mẫu thân đã điều tra rõ ràng từng chút một.
Khóe môi ta khẽ cong, ta vén rèm nặng, bước ra ngoài.
“Mẫu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/menh-cach-phu-quy/5004127/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.