“Thứ nhất, năm đó Khanh Khanh vốn định xuất giá, nhưng Dương Sinh không đưa nổi sính lễ. Hắn ký một tờ khế, đồng ý nhập tái!”
“Khanh Khanh tuổi còn nhỏ, bị Dương Sinh dỗ ngọt rời phủ tự lập hộ, cho dù như vậy, Dương Sinh hắn vẫn là người ở rể của Lộc Dương Hầu phủ! Đây là khế ước!”
10
Sở mẫu lấy hợp đồng ra.
"Thứ hai, theo luật triều ta, phu quân ở rể không có quyền nạp thiếp hay nuôi ngoại thất. Một khi bị chính thê phát hiện, nam nhân sẽ bị thiến, nữ nhân kia thì đ.á.n.h c.h.ế.t. Cho nên kết cục của Dương Sinh và con tiện nhân kia hoàn toàn hợp tình hợp pháp!"
"Thứ ba, sau khi thành thân, Dương Sinh đối xử lạnh nhạt với Khanh Khanh, nhẹ thì lời nói khinh miệt, nặng thì động tay đ.á.n.h mắng. Hắn chỉ là một kẻ ở rể, dựa vào đâu mà dám động vào đích nữ của phủ Lộc Dương Hầu?”
“Dù có g.i.ế.c hắn cũng không quá đáng. Nhưng Khanh Khanh tâm địa thiện lương, nghĩ đến nghĩa phu thê, chỉ đuổi hắn đi mà không lấy mạng hắn, đã là nhân nghĩa hết phần."
"Bấy nhiêu, các vị đã vừa lòng chưa?"
Ta bật cười lạnh, hung hăng đá cho Lý Gia Di một cú:
"Chuyện xấu trong nhà không nên phơi bày là đạo lý ai cũng biết. Thế nhưng chỉ cần không phải chuyện của mình thì có thể đem ra rêu rao khắp nơi sao? Làm vậy có ích gì cho người trong cuộc, hay cho những người bị các ngươi đem ra bàn tán?"
"Khanh Khanh di tính tình kiên cường, đổi lại một nữ t.ử bình thường thì sợ rằng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/menh-cach-phu-quy/5004130/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.