Sau lưng ta vang lên một giọng nói.
Ta quay đầu lại, thấy một lão phụ trông chừng hơn năm mươi đang đứng trước cổng viện.
Ta không nhận ra bà, nhưng dường như bà lại nhận ra ta.
Có thể đoán được lão phụ trước mắt chính là “Chu thẩm” mà Lưu Ngôn Kiều đã nhắc tới.
Theo lời nàng ta, Sở gia nhân khẩu thưa thớt, phu phụ Sở gia thường xuyên đi vắng, cả năm khó gặp được vài lần, trong nhà chỉ còn nàng ta và Chu thẩm nương tựa vào nhau, sống những ngày vô cùng thanh bần.
Chỉ là ta không hiểu, vì sao bà ấy lại gọi ta là “tiểu tiểu thư”?
Nếu nói ta và Lưu Ngôn Kiều bị tráo đổi, giờ ta trở về vị trí vốn có, thì ta cũng nên gọi bà một tiếng Chu thẩm, bà gọi tên ta là được rồi.
“Tiểu tiểu thư?”
Chẳng phải đây là cách xưng hô của các gia đình giàu có trong thành sao? Trong lòng ta cuộn lên bao suy nghĩ, chỉ trong vài hơi thở đã nghĩ ra vô số khả năng, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản.
Trước sự kích động khó hiểu của bà ấy, ta gật đầu, gọi:
“Chu thẩm, ta về rồi.”
Chu thẩm vội vàng bước lên, đón lấy hành lý trong tay ta.
“Mười sáu năm rồi, cuối cùng người cũng trở về, tiểu tiểu thư, người chịu khổ rồi!”
Chu thẩm run run giọng, chăm chú nhìn ta, dường như thế nào cũng nhìn không đủ.
Vào phòng đặt hành lý xuống, Chu thẩm cảm thán:
“Giống! Thật sự quá giống!”
Ta tò mò hỏi: “Giống ai ạ?”
Chu thẩm đáp:
“Giống phụ thân của tiểu thư, cứ như khuôn đúc ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/menh-cach-phu-quy/5004122/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.