Ta cười thành tiếng, không ngờ rời khỏi tướng phủ, ta lại bước vào một hào môn lớn hơn nhiều.
Ngày tháng cứ chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã gần một tháng.
Sắp đến cuối năm, thời tiết càng lúc càng lạnh.
Nhưng ta chẳng phải lo lắng gì.
Chu thẩm không để ta chịu lạnh, trong phòng có giường đất ấm, có lò than, ấm áp vô cùng.
Ba bữa mỗi ngày lại thay món chăm chút cho ta, ta đoán mình đã tăng lên không ít cân.
Ta từng hỏi Chu thẩm, phụ mẫu ta khi nào về.
Chu thẩm cũng không đoán chắc.
Nhưng càng gần cuối năm, bà bắt đầu chuẩn bị đồ Tết.
Theo lời bà: “Tiểu thư và cô gia không về, ta với tiểu tiểu thư chẳng phải cũng phải đón năm mới sao?”
Ta gật đầu đồng ý với bà.
Năm mới mà, là ngày lễ có ý nghĩa nhất.
Ở tướng phủ, ta nào phải người vô dụng không biết làm gì.
Thêm cả kinh nghiệm kiếp trước, cắt giấy dán cửa, làm lồng đèn, viết đối liễn, những việc này với ta đều dễ như trở bàn tay.
Chu thẩm lúc đầu không cho ta làm, nhưng về sau đồ ta làm thật sự đã chinh phục được bà, thế là hai người chúng ta vui vui vẻ vẻ cùng nhau trang hoàng.
Đêm trừ tịch hôm ấy, ta đang giúp Chu thẩm chuẩn bị bữa tất niên.
Chỉ có hai người chúng ta, giữ tinh thần không lãng phí, món ăn cũng không làm nhiều, đủ ăn là được.
Chỉ là vừa qua buổi trưa, ta lại bất ngờ gặp được phụ mẫu ruột và các ca ca tỷ tỷ trong truyền thuyết.
Chu thẩm vui đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/menh-cach-phu-quy/5004123/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.