“Sau này cũng không biết còn có thể gặp lại hay không. Trước đây ta ở đây, còn có thể dạy đệ từ từ. Về sau ta không còn ở đây nữa… thì tất cả phải dựa vào chính đệ.”
“Làm gì cũng phải để dư ba phần đường sống. Còn Lưu Ngôn Kiều thì…”
“Đại tỷ, tỷ thực sự phải đi sao?”
Lưu Ngôn Gia bỗng ngắt lời ta.
Ta ngước mắt nhìn hắn.
“Nàng đã trở về rồi. Ta cũng nên về thôi.”
“Không thể… không đi được sao? Phụ thân và mẫu thân… phụ thân chẳng phải đã nói là muốn tỷ ở lại sao?”
Ta nhìn hắn nghiêm túc, rồi thở dài:
“Gia nhi, đệ là người thông minh. Ngoài đệ ra, chẳng ai muốn ta ở lại cả. Hơn nữa đệ cũng biết, ta rời khỏi Tể tướng phủ là lựa chọn tốt nhất.”
Lưu Ngôn Gia mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói được gì.
Sáng hôm sau, ta dậy rất sớm.
Nha hoàn Liên Hoa hôm qua đã thu dọn hành lý cho ta.
“Tiểu thư, đã thu dọn xong cả rồi. Khi nào chúng ta đi?”
Liên Hoa vui vẻ như thể ta không phải rời khỏi Tể tướng phủ, mà là đi chơi.
“Ngươi không đi.”
Ta buộc dây áo ngắn.
Liên Hoa nghe vậy, môi cong xuống, nước mắt to bằng hạt đậu lập tức rơi xuống.
“Hu hu hu… tiểu thư không cần nô tỳ nữa sao?”
Ta bất đắc dĩ:
“Liên Hoa, ngươi là nha hoàn sinh t.ử của phủ Tể tướng. Mẫu thân không cho ngươi bán thân khế, thì ngươi không đi được đâu.”
Liên Hoa khóc nức nở, ta dỗ mãi mới khiến nàng miễn cưỡng chấp nhận sự thật.
Hành lý chẳng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/menh-cach-phu-quy/5004121/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.