Nhưng ta vẫn không nói gì, vì căn bản chẳng đến lượt ta mở miệng, Lưu phu nhân đã bật dậy trước.
“Lão gia! Kiều nhi nói đúng. Lưu Đại nên quay về thăm phụ mẫu ruột đi. Kiều nhi đã sống ở nông thôn mười sáu năm, Lưu Đại ở phủ Tể tướng cũng mười sáu năm.”
“Kiều nhi hiếu thuận, nay đã trở về bên cạnh chúng ta, xét về tình về lý, Lưu Đại cũng nên về thăm phụ mẫu.”
Lưu tể tướng trầm mặc.
Một bên là đứa con gái nuôi được chăm sóc suốt mười sáu năm.
Một bên là con gái ruột lưu lạc bên ngoài, mang theo bao nỗi áy náy.
Nghĩ đến việc con gái nuôi thì ngày ngày trêu mèo chọc chó, chẳng biết học hành, lại còn ăn mặc chẳng ra dáng con gái, rồi nhìn sang đứa con gái ruột ngoan ngoãn, hiểu chuyện đang đứng cạnh phu nhân…
Cán cân trong lòng Lưu tể tướng đột nhiên nghiêng hẳn.
“Thôi được rồi, Đại nhi, con thu dọn đồ đạc đi. Ngày mai trở về thăm phụ mẫu ruột.”
Lưu tể tướng không nói nhiều, nhưng ta biết: ‘về thăm’ tuyệt đối không chỉ đơn giản là ‘thăm’.
2
Chỉ sợ rằng một khi ta rời đi lần này… e là ngày trở lại sẽ chẳng còn hy vọng.
Nếu đổi lại là người khác, bị đuổi ra khỏi Tể tướng phủ chắc chắn sẽ khóc lóc kêu trời kêu đất, trăm lần không cam lòng.
Nhưng ta thì khác.
Lưu tể tướng vừa dứt lời, ta lập tức đồng ý, nhanh đến mức khiến người ta phải trợn tròn mắt.
Ba người Lưu gia đều sững lại.
Lưu tể tướng thoáng không vui, nuôi một đứa con gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/menh-cach-phu-quy/5004120/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.