Chương trước
Chương sau
Đến khi em thành vợ anh rồi... Có lẽ đây là câu nóixúc động nhất mà anh đã từng nói với cô. Hồi đó đúng là cô chưa từng mảy maynghi ngờ có một ngày anh sẽ kết hôn, cô chỉ chưa từng nghĩ đến, người anhlấy... không phải là mình.

Mặttrời ngoài cửa sổ chiếu sáng rực rỡ, bầu trời xanh ngắt như sứ Thanh Hoa. Cuốihạ trời càng nóng bức, dường như khí nóng đang cố vùng vẫy đến phút chót. Trongngày nóng nực như vậy, ai còn nhớ đến đêm mưa đó? Mọi thứ ở bến sng tựa như mộtgiấc mơ, tỉnh lại rồi thì không còn dấu tích nào nữa. Từ sau đêm đó, Mộ Hànkhông tìm Dĩ Mạch lần nào. Dĩ Mạch vẫn như trước, ngày ngày nằm nhà xem phimho, chờ Trần Sở Dương đưa cơm đến ba lần một ngày. Nhờ Trần Sở Dương chữa trị,vết thương ở chân cô đã gần khỏi, để lại vết sẹo màu xám nhạt giống như cái hốbị đào xới nhắc cô nhớ đến nỗi đau đớn đã từng chịu đựng.
Hôm nayDĩ Mạch dậy rất sớm, cơn đau làm cô tỉnh giấc. Trời còn chưa sáng cô đã thấybụng đau dữ dội, nhìn vết máu trên giường cô mới biết mình đến tháng rồi. Cô vỗđầu tự trách mình, sao lần nào cũng thảm thế này? Thế là dậy, giặt quần áo,giặt chăn đệm, quay cuồng một hồi thì cũng đã mười giờ sáng. Dĩ Mạch xem lịch,nhớ ra đã hết hạn nghỉ phép, cô vội chạy đến tòa soạn. Lúc đến nơi đã sắp hếtgiờ làm. Trưởng phòng xách túi chuẩn bị đi ăn trưa, vừa lúc gặp Dĩ Mạch đangngơ ngẩn đứng ở cửa. Dĩ Mạch lè lưỡi, chờ đợi một trận giáo huấn của sếp. Chẳngngờ trưởng phòng không hề nổi giận.
“DĩMạch, cô đến vừa hay, chiều nay có họp báo, tôi thấy cô đi là thích hợp nhất”.
“Họpbáo nào ạ?”. Sao mà vừa quay về đã có việc làm rồi?
“KimEun Chae mở họp báo, công khai danh tính bố của đứa bé. Ngoài ra nghe nói cô tacòn tuyên bố kết hôn”. Trưởng phòng đưa cho Dĩ Mạch bản fax có ghi địa điểm họpbáo, thấy cô mãi không chịu đưa tay ra đón.
“Em nhớra chiều có cuộc hẹn phỏng vấn khác rồi, chị bảo người khác đi đi”. Tin kếthôn? Mộ Hàn với cô ta sắp kết hôn? Mộ Hàn vốn không phải là thứ đàn ông dám làmkhông dám chịu trách nhiệm, làm sao mà anh có thể để Kim Eun Chae chịu tiếngoan lớn như thế. Cô đã sớm biết trước ngày này, nhưng không ngờ nó lại đếnnhanh như thế.
“Khôngđược, bài về Kim Eun Chae là của cô. Gấp thế này cô bảo tôi kiếm đâu ra ngườibây giờ? Họp báo thôi mà, cô cầm bài cũ đi là được rồi! Này An Dĩ Mạch, cô địnhbắt đầu mè nheo đấy à? Tôi không bảo được cô nữa chứ gì? Nếu cô không muốn làmthật thì sau này khỏi cần làm nữa!”.
“Không,em rất muốn làm”. Dĩ Mạch nuốt nước bọt, lập tức chấp nhận vô điều kiện.
“Giờ đãcó thời gian đi họp báo chiều nay chưa?”.
“Cóthời gian. Họp báo cả buổi chiều cũng được”. Dĩ Mạch nặn ra một nụ cười, đếnkhi trưởng phòng hừm một tiếng bỏ đi rồi cô mới lườm nguýt. Thất tình thì vẫnphải làm việc thôi, Vân Mộ Hàn kết hôn, Lục Thiều Trì bỏ đi với người khác, chỉcó An Dĩ Mạch này là phải còng lưng làm việc kiếm
Trở vềbàn, bật máy tính lên. Tin hot nhất của các trang web đều là Kim Eun Chae sắpcông khai danh tính bố đứa bé. Dĩ Mạch thấy bức bối, tắt các trang web, mở mạngTudou(10)xemphim hài. Từ loạt phim của Châu Tinh Trì cho đến Võlâm ngoại truyền, Dĩ Mạch đều không cười một tiếng. Cáicười của người ngày nay thâm hiểm quá! Dĩ Mạch nghĩ bụng.
Giờ ăntrưa đã qua, Dĩ Mạch thấy bụng đau quặn, không muốn ăn gì hết. Cô buồn chán mởhết phim này đến phim khác xem, nhìn các trang web nối nhau dày đặc trước mặt,cô thấy cũng đỡ tức. Cuối cùng chiếc máy tính lạc hậu của văn phòng không chịunổi, treo luôn. Dĩ Mạch thở một hơi dài như được giải thoát, ấn nút power tắtmáy.
Còn hơnmột tiếng nữa mới đến cuộc họp báo lúc bốn giờ chiều, Dĩ Mạch thật sự không tìmra được cách nào giết thời gian nữa. Cô nhấc túi xách lên, rời khỏi văn phòng.Trưởng phòng thường nhắc nhở cô không được khoác balô, trông cứ như một họcsinh chứ chả ra dáng phóng viên gì cả. Thiều Trì tặng cô rất nhiều túi đẹpnhưng cô ít khi dùng đến. Có những thói quen cô không thay đổi được như khoácbalô trên vai phải, quen đút một tay vào túi quần, vừa đi vừa chúi đầu về phíatrước.
Khôngbiết là vì quá hoài niệm quá khứ hay vì lười, cô là người đã quen thì không muốnđổi, chiếc điện thoại Nokia đã dùng sáu năm, chữ trên bàn phím mòn đến độ khôngnhìn rõ nữa rồi, nếu không vì hỏng hóc thì cô cũng không muốn đổi. Lúc đi chọnđiện thoại mới, cô chẳng nghĩ gì hết chọn luôn một chiếc Nokia giống cái cũ.Lại Khai Hân cười cái tính cố chấp của cô, Hàn Hiểu cũng thở dài với cô. Chỉ cómình cô biết, dù những thứ khác đều rất tốt rất tuyệt, nhưng chỉ tại cô khôngquen dùng.
Dĩ Mạchnghe MP3, cắm đầu đi, mấy lần suýt đâm vào người đi ngược chiều. Qua một cửahàng Internet, cô dừng lại. Ngoài cửa hàng Internet có dán một poster quảng cáorất lớn. Đó là ảnh quảng cáo game online Mây Trên Đồng, DĩMạch xem giờ rồi bước vào hàng Internet.
VânTrạch đúng là thay đổi theo từng ngày, chỉ có những cửa hàng Internet là vẫnnhư xưa. Ngoài việc đổi màn hình máy tính bình thường thành màn hình tinh thểlỏng ra thì vẫn náo nhiệt như thế. Trong giây lát, Dĩ Mạch hoàn toàn mất kháiniệm về thời gian.
Cô chọnmột máy, đăng ký I
Tròchơi này mang phong cách của Mộ Hàn rất rõ ràng, rất giống trò nối máy cô chơihồi trước, chỉ có điều tình tiết phong phú hơn, thiết kế đẹp hơn.
“Này,đừng đặt chỉ số thông minh cao thế. Chị định chơi trò phù thủy à? Chị đặt sốlinh hoạt cao lên chút nữa thì chơi xạ thủ được rồi đấy! Chị có biết chơi khôngthế?”.
Dĩ Mạchvừa thăng được mấy cấp đã có mấy đứa học sinh vây lấy cô.
Dĩ Mạchlầm bầm trong bụng. Ta còn chờ các ngươi dạy nữa sao? Hồi ta bắt đầu chơi CS, chơi Đặcchủng đỏ thì đám trẻ ranh các ngươi còn đang ở trong bụng mẹkia!
“Để chịđây thể hiện cho mà xem”. Dĩ Mạch vênh váo tuyên bố với đám nhóc đang vây xungquanh mình, cô tháo dây buộc tóc, mớ tóc dài, đen nhánh xòa xuống lưng như mộtdòng thác. Cô đeo headphone vào tai, cách ly mình khỏi mọi âm thanh hỗn tạpxung quanh.
Đấu võ,lập đội, đánh quái vật, Dĩ Mạch điều khiển bàn phím nhanh gọn, đâu ra đấy.
Đến khicô tháo headphone ra thì bỗng nhận thấy mọi người xung quanh đang vây lấy mình.
Côngẩng đầu tìm theo thói quen nhưng không nhìn thấy bóng dáng Mộ Hàn đâu cả.
Cô dõimắt tìm anh cả trăm ngàn lần trong đám đông mà anh vẫn không có mặt.
“Thưacô, cô là game thủ xuất sắc nhất trong thời gian cửa hàng chúng tôi thử nghiệmtrò chơi này. Mạng Kooyuu sẽ tặng cô thẻ ưu đãi, và cả thẻ VIP nữa”. Nhân viêncửa hàng nhiệt tình đưa danh thiếp.
“Tròchơi Mộ Hàn thiết kế mà tôi phải tự trả tiền chơi ư?”. Dĩ Mạch chau mày nhìnngười nhân viên, không để tâm đến thái độ sửng sốt của anh ta, cô mỉm cười,xách túi bỏ đi.
Khôngkhí bên ngoài hàng Internet rất dễ chịu, tựa như trò chơi vừa rồi đã làm chonhững buồn bực trong suốt sáu năm qua có dịp tuôn ra hết. Đã sáu năm rồi côkhông vào hàng Internet, chỉ bởi vì cô sợ khung cảnh quen thuộc đó, sợ phải nhớđến con người quen thuộc đó.
Hômnay, cô cuối cùng cũng phát hiện ra, hóa ra làm một An Dĩ Mạch ngày xưa cũngkhông khó lắm.
Vân MộHàn, bất kể hôm nay anh có lấy Kim Eun Chae hay không, anh cũng nợ em một câutrả lời.
...
“DĩMạch, muốn đấu một hiệp không? Thắng thì anh lấy em”.
“Thếthua thì sao?”.
“Thuathì em lấy anh”.
...
An DĩMạch, đấu với bản thân ngươi một hiệp đi. Thắng thì để cho tình yêu một conđường sống, thua thì chấp nhận trở thành người xa lạ với anh ấy.
Dĩ Mạch xốc lại balô trên vai, ngẩngđầu nhìn mặt trời, mỉm cười.
Kim EunChae đúng là rất biết chọn địa điểm họp báo, Quân Duyệt là khách sạn sang nhấtnhì Vân Trạch. Dĩ Mạch nhìn dãy số dài dằng dặc trong thang máy, lơ đễnh ấn núttầng có cuộc họp báo của Kim Eun Chae.
Hồi cònyêu Mộ Hàn, họ thường cùng đến đây, vì từ Quân Duyệt có thể ngắm nhìn cả bến sông.Người nơi khác đến Vân Trạch hay đi thang máy lên tầng trên cùng, họ nghĩ rằnglàm như vậy có thể thu được toàn cảnh Vân Trạch vào tầm mắt. Hồi đó lên tầngtrên cùng phải mất phí tham quan, cô và Mộ Hàn dừng lại ở tầng áp mái để tiếtkiệm năm mươi tệ. Dĩ Mạch chỉ thích lên đến tầng tám mươi bảy của khách sạn,nhô người ra khỏi lan can nhìn cầu thang xoắn ốc phía dưới, hét to tên của MộHàn. Mộ Hàn lần nào cũng hoảng hồn kéo cô lại, cấm cô không được làm như thếnữa.
“DĩMạch, sau này chúng ta cưới ở đây nhé? Anh thấy ở đây rất được đấy”.
“Vớvẩn, anh xem giá cả đi, cưới ở đây à, anh hâm rồi, phải mất bao nhiêu là tiềnấy chứ? Anh không biết tại sao chi phí ở Quân Duyệt cao chót vót à? Thì nhàcao, giá cũng cao chứ sao”.
“An DĩMạch, sao em câu nào cũng dính đến tiền thế? Con gái bình thường chả ai nóitoẹt như em cả, em thì lúc nào cũng chỉ có tiền thôi”.
“Nhưngem thực lòng muốn lấy anh mà. Mộ Hàn, nếu chúng mình có tiền thì đến Kobachi ănsushi, đến Cucina ăn pizza nướng củi, đến Patio uống rượu tây, em sẽ ăn mộtlượt tất cả các món trong nhà hàng Quân Duyệt này”.
“Emcũng chỉ biết có thế, suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn thôi, không sợ thành lợn à? AnDĩ Mạch này, anh thấy em cả đời này cũng không có cơ hội phát tài đâu”.
“Thếthì làm thế nào?”.
“Cócách đấy, em cứ cố sống cố chết theo anh, bám lấy anh, cả đời không rời xa anh.Đến khi em làm vợ anh rồi thì chớ nói tới Quân Duyệt, kể cả các đầu bếp cao cấpnhất thế giới, anh cũng sẽ mời đến tận nhà nấu cho em ăn”.
“Khôngđược ăn em cũng lấy! Vân Mộ Hàn, anh lấy em đi”.
“An DĩMạch, con gái phải kín đáo chút chứ! Cầu hôn là việc của con trai!”.
Đến khiem làm vợ anh rồi... Có lẽ đây là câu nói xúc động nhất mà anh đã từng nói vớicô. Hồi đó đúng là cô chưa từng mảy may nghi ngờ có một ngày anh sẽ kết hôn, côchỉ chưa từng nghĩ đến, người anh lấy... lại không phải là mình.
“An DĩMạch, cô cũng đến dự họp báo của Kim Eun Chae à? Bài của cô đúng là bom tấnđấy, khai mau, có phải Kim Eun Chae bảo cô đăng không?”.
Dĩ Mạchđang vu vơ nghĩ thì một người đột nhiên bước vào thang máy, anh ta là phóngviên một tờ báo mạng.
“Anhđùa gì thế? Kim Eun Chae bị đập đầu vào tường hay sao mà lại để tôi làm lộchuyện của cô ta?”. Dĩ Mạch hừm khẽ một tiếng, đám phóng viên giải trí này đúnglà biết suy diễn.
“Saolại không thể? An Dĩ Mạch, chúng ta còn lạ gì đâu. Cuộc họp báo hôm nay thứnhất là công bố cha của đứa bé trong bụng, thứ hai là giới thiệu album mới, thứba là tuyên bố đính hôn. Cứ như là lập sẵn kế hoạch từ trước ấy, mang thai cáigì chứ, chắc chỉ là chiêu PR hâm nóng cho đĩa nhạc mới thôi. An Dĩ Mạch, côbiết gì thì kể ra xem nào”.
Anh tavừa sán lại, Dĩ Mạch vội lùi về phía sau hai bước. Không gian trong thang máyvốn không lớn, anh ta lại cứ sáp vào người cô, khiến cô bực bội vô cùng. Thườngngày đám phóng viên này đều ra vẻ ta đây cao giá, chẳng thèm nhìn cô lấy mộtcái. Có lúc cô đến họp báo muộn, không có tư liệu về cuộc họp, hỏi mượn họ cũngkhông được. Giờ thì hay rồi, cô đã trở thành phóng viên nổi tiếng.
“Trítưởng tượng của anh phong phú thật đấy, Kim Eun Chae có muốn gây dư luận thếnào thì cũng không thể đem những chuyện như là có thai hay là gái bao ra tự bôixấu mình chứ. Với lại địa vị nữ hoàng âm nhạc của cô ta không cần phải thế”. DĩMạch lườm anh ta một cái, thường ngày cô không hay đốp chát làm gì, nhưng hômnay cô chẳng còn có tâm trạng ngọt ngào với họ nữa.
“An DĩMạch, cô ngốc thật hay là giả vờ ngây thơ thế? Kim Eun Chae có nổi tiếng đếnđâu cũng là ở Hàn Quốc, đến Trung Quốc lập nghiệp liệu không tạo dư luận cóđược không? Cô lần đầu tiên làm phóng viên à? Để leo cao lên đám người này cóchuyện gì không dám làm? Đến cả chuyện lên giường với đạo diễn còn dám tung ra,thì việc mang thai có gì là ghê gớm, đám minh tinh này còn sợ mình không cóthai được ấy chứ! Thế này càng hay, ép người ta lấy mình. Cái chiêu làm to bụngép cưới này cũng không phải do cô ta sáng chế ra”.
“Ding!”.Cửa thang máy bật mở.
Dĩ Mạchkhông hứng thú khi nghe một người đàn ông buôn chuyện, cô vội lao ra ngoài. Côcàng ngày càng không thích qua lại với đám người này, phóng viên thì nên làmphóng sự đưa tin về các công trình trọng đại, điều tra vạch ra những mảng tốicủa xã hội, chứ ngày ngày đăng mấy cái tin lá cải này có gì hay chứ?
Cô xốclại balô, rảo bước đi nhanh.
“Cứ nhưlà lập sẵn kế hoạch từ trước ấy, tin đồn có thai gì chứ, căn bản chỉ là chiêuPR hâm nóng cho đĩa nhạc mới thôi”.
“Đámminh tinh này còn sợ mình không có thai được ấy chứ! Thế này càng hay, ép ngườita lấy mình”.
“Cáichiêu làm to bụng ép cưới này cũng không phải do cô ta sáng chế ra”.
Nhữnglời của phóng viên vừa rồi lướt qua đầu cô. Dĩ Mạch dừng bước, sực nhớ ra lúcKim Eun Chae mượn điện thoại của cô. Có thể cô ta dùng điện thoại của cô gửibản xét nghiệm đến tòa soạn, ngoài cô ra thì e rằng chỉ còn Kim Eun Chae. Nghĩđến đây, cô lập tức rút điện thoại gọi về tòa soạn.
“Alô,chị tìm giúp em một bài viết trong hộp thư được không? Vâng, là bài về Kim EunChae. Em muốn biết bức ảnh đó gửi cho tòa soạn lúc nào”.
Cúp điện thoại, sắc mặt Dĩ Mạch tốisầm lại. Kim Eun Chae, hóa ra là cô.
Ở hộitrường họp báo, Dĩ Mạch nhìn thấy không ít những khuôn mặt quen thuộc. Có mấyphóng viên chạy đến bắt chuyện nhưng thấy cô lạnh lùng đáp lại, e là không moiđược tin gì ở cô, đành ỉu xìu lảng sang một bên.
Kim EunChae đúng là rất biết lấy lòng người, Dĩ Mạch vừa ký tên mình vào danh sáchphóng viên xong thì nhận ngphong bì dày. Vừa chạm tay vào chiếc phong bì cô đãbiết bên trong nhiều cỡ nào, không ngờ ba chữ “An Dĩ Mạch” cũng có lúc đángtiền như vậy. Bên cạnh cô, phóng viên xì xào bàn tán. Đúng là ngôi sao lớn cókhác, tiền lót tay cho phóng viên hào phóng thật.
Tronggiấy mời ghi rõ bốn giờ chiều bắt đầu buổi họp báo, nhưng đến năm giờ hai mươivẫn chưa mở màn. Dĩ Mạch cũng đã quen cảnh này nên thấy bình thường, đám minh tinhnổi tiếng có mấy ai là đúng giờ đâu. Cô thấy chán nản, tìm một chỗ trong góctường ngồi xuống, cũng không để tâm đến ánh mắt khinh bỉ của mọi người xungquanh, lấy kẹo mút ra ngậm.
Bầutrời bên ngoài cửa sổ xam xám một màu buồn bã, và trên nền trời xanh xám đó mộtđám bồ câu lượn vòng.
Đã từrất lâu rồi cô không nhìn thấy bồ câu trên nền trời Vân Trạch. Còn nhớ hồi bénhà cô có hẳn một cái chuồng nuôi bồ câu, Dĩ Mạch thường hay tựa ban công nghetiếng gù gù ấm áp của chúng. Lúc bố mẹ cô không có nhà, Mộ Hàn thường đem theomột túi hạt ngô đến cho lũ bồ câu háu ăn đó. Trong trí nhớ của Dĩ Mạch, Mộ Hànrất thích những con bồ câu ấy, chúng thân thiện đậu trên ban công nhặt từng hạtngô vàng ươm trong tay anh.
...
Họp báosắp bắt đầu rồi, Mộ Hàn, còn bao lâu nữa anh mới tới?
Vân MộHàn lái xe vào bãi đỗ, Eun Chae đã gửi rất nhiều tin nhắn giục anh đến buổi họpbáo. Hôm đó ở bến sông, anh nhận được điện thoại của Eun Chae nói công ty đĩahát muốn hủy hợp đồng với cô, cô đã mất hết tất cả vì Dĩ Mạch. Qua điện thoạicô khóc lóc vật vã, trong âm thanh run rẩy mang cả nỗi tuyệt vọng, hoang mangđến cùng cực. Khi Mộ Hàn về đến bệnh viện thì cô đang đứng trên mái nhà, chựcnhảy xuống. Lúc đó anh không kịp nghĩ gì hết, anh nói anh sẽ lấy cô.
Đối vớiEun Chae, anh thấy vô cùng cắn rứt. Từ sau cái đêm đánh mất lý trí ấy, anhkhông đụng vào cô nữa, cũng không dành cho cô tình cảm thân thiết của một ngườiđàn ông dành cho bạn gái của mình. Thế nhưng Eun Chae chưa bao giờ oán trách,ngược lại cô đối xử với anh rất ân cần. Biết công ty của anh không chuyển đượcvốn, cô đã giấu anh đến vay tiền người đàn ông đó, cuối cùng...
Cô vìanh hy sinh nhiều như vậy, anh không thể trao cô tình yêu thì đành cho cô cuộchôn nhân vô nghĩa này.
Khi rakhỏi bãi đỗ xe, anh lặng ngắm đàn bồ câu bay vòng tròn trên trời...
Anh vẫnDĩ Mạch rất thích bồ câu, thậm chí nhà cô còn nuôi hẳn một đàn bên ban công.Lúc cho bồ câu ăn, Dĩ Mạch khẽ chu môi tập gù theo bồ câu, rồi rải ngô thưởngcông cho chúng. Cô còn buộc còi vào chân chúng rồi hét to một tiếng làm lũ bồcâu giật mình bay lên, từng hồi còi vang vang trong không trung. Lúc đó cô híhửng vì trò nghịch thành công, cười toe toét rúc vào lòng anh, “Gù gù, gù gù,Mộ Hàn, Mộ Hàn, anh nghe thấy không? Cả thế giới đầy tiếng em gọi anh đấy”.
Anhkhông thích bồ câu nhưng không lúc nào quên mang ngô hạt đến nhà cô. Chỉ anhmới biết, anh thực sự mê đắm nụ cười rạng rỡ của cô lúc đó, đẹp đến xao lòng.
Điệnthoại của Kim Eun Chae cắt đứt dòng suy nghĩ của anh, cô có vẻ sốt ruột, cánh phóngviên đã chờ hơn một tiếng đồng hồ rồi. Mộ Hàn lãnh đạm đáp một tiếng rồi cúpmáy. Lúc vào thang máy, anh hít một hơi thật sâu tự trấn an mình. Đây là lầnđầu tiên anh trở lại Quân Duyệt trong sáu năm qua. Khi còn yêu Dĩ Mạch, anh đãtự hứa với mình nhất định sẽ tổ chức đám cưới ở đây, anh sẽ cho cô niềm hạnhphúc xa xỉ nhất. Giờ đây, anh đã có đủ tiền để mua cả Quân Duyệt, nhưng anhcũng không thể trao cho cô bất cứ lời hẹn ước nào.
Khi điqua hội trường họp báo, anh nhìn thấy Dĩ Mạch ngồi bên cửa sổ. Cô lơ đễnh nhìnra ngoài, nhỏ bé, lạc lõng đối lập với khung cảnh ồn ào náo nhiệt xung quanh.Đã sáu năm rồi mà cái thói quen hay ngồi thẫn thờ của cô vẫn không thay đổi.
Dĩ Mạchbỗng nghe thấy tiếng vỗ tay rào rào trong hội trường. Kim Eun Chae đã xuấthiện. Cô ném cây kẹo mút trong tay, đứng dậy nhìn cô gái xinh đẹp trên bục. Côchu môi, đi ra khỏi hội trường.
“Cảm ơncác bạn phóng viên đã góp mặt trong lần họp báo này”.
“Mấyngày trước, trên các trang mạng đã đăng một số tin tức không xác thực về tôi,đồng thời cố ý bôi xấu làm tổn thương danh dự của tôi. Hôm nay tôi mời quý vịđến đây là để làm rõ mọi điều”.
Làm rõ?Thế thì khác nào cô tự đưa chân vào tù! Nghe Kim Eun Chae nói, Dĩ Mạch cườikhẩy.
“Lầnhọp báo này, chồng chưa cưới của tôi sẽ cùng tôi nói chuyện với các phóng viênbáo đài. Từ trước đến nay tôi vẫn giữ nguyên tắc không để đời sống riêng tư củamình ảnh hưởng đến sự nghiệp, nhưng một số tin không hay lưu truyền đã làm tổnthương đến người tôi yêu. Tôi muốn nói rằng, thời gian này anh ấy luôn ở bêntôi, ủng hộ tôi, thực ra mọi người chắc cũng biết anh ấy, chồng chưa cưới củatôi là
Xoẹt.
Bỗng cảhội trường tối sầm lại.
Cótiếng la ó trong đám phóng viên, át đi lời nói của Kim Eun Chae.
Còn tácgiả của cảnh tượng hỗn loạn này, An Dĩ Mạch, đang bình thản tựa bên tường, đắcý nhìn mọi người náo loạn.
“Tôichỉ muốn tiết kiệm năng lượng bảo vệ môi trường nên mới gạt giúp chị cái cầudao thôi”. Dĩ Mạch búng tay đánh tách.
“Cônghịch đủ chưa?”. Dĩ Mạch vẫn còn muốn trêu chọc Kim Eun Chae nhưng giọng nóilạnh lùng sau lưng khiến cô cứng người.
“Vừarồi mất điện nên em ra ngoài xem thế nào, tiện thể kiểm tra xem có phải là nhảycầu dao không ấy mà”. Thấy vẻ mặt hầm hầm của Mộ Hàn, Dĩ Mạch chết cũng khôngchịu nhận.
Thấyánh mắt cô đảo qua đảo lại rất khả nghi, bộ dạng lúng túng như bị nắm đằng đuôikhiến Mộ Hàn thấy vừa tức vừa buồn cười. Dĩ Mạch vốn dĩ không phải là thứ congái kiêu căng, to gan lớn mật. Nhưng cô lại hay táy máy bày trò chọc phá ngườikhác, nếu bị bắt quả tang thì căng óc tìm các cách chống chế, còn nếu bị ép quáthì thể nào cô cũng giở trò ngang ngược “Là ta đây làm thì sao? Muốn chém muốngiết, tùy. Mười tám năm sau lại làm hảo hán”.
Vân MộHàn khẽ thở dài, đưa tay mở cầu dao. An Dĩ Mạch bỗng giữ chặt lấy tay anh.
“An DĩMạch! Rốt cuộc là cô làm gì thế?!”. Các phóng viên còn đang đợi, cuộc họp báocủa Eun Chae sắp bị cô phá hỏng rồi!
Dĩ Mạchnhìn Mộ Hàn, cắn chặt môi, nhất định ngăn không cho anh mở cầu dao.
“Buôngra!”. Mộ Hàn nhìn Dĩ Mạch quát.
“Khôngbuông. Phải, là em cố ý làm hỏng buổi họp báo của Kim Eun Chae. Nhưng chị talợi dụng em để tung tin có thai, chị ta cố ý lấy chuyện đó ra để ép anh kếthôn...”.
“An -Dĩ - Mạch! Đủ rồi! Eun Chae chưa bao giờ ép tôi lấy cô ấy, chuyện kết hôn làtôi tự đề nghị. Xin cô... đừng làm tổn hại đến cô ấy”.
“Em làmtổn hại chị ta? Vân Mộ Hàn, anh bị người đàn bà này mê hoặc đến hồ rồi. Chị tacó thể lợi dụng em thì cũng có thể lợi dụng anh. Không biết chừng đứa bé trongbụng chị ta còn không phải của anh mà anh cũng không biết!”.
“Nếu côcòn tiếp tục sỉ nhục Eun Chae thì tôi sẽ gọi bảo vệ mời cô ra”.
“Anh...anh nói cái gì?”. Cho dù giọng nói của Vân Mộ Hàn rất ôn hòa, nhưng cô khôngthể giữ bình tĩnh được nữa.
“EunChae không giống cô, cô ấy là cô gái rất giản dị. Cô ấy chưa từng lừa gạt tôi”.
“Anhtin chị ta chứ không tin em sao? Nếu em nói cho anh biết sáu năm trước em cầnnăm trăm nghìn đó là vì...”.
“Khôngcần nói nữa, An Dĩ Mạch, tốt nhất là cô chớ nhắc lại chuyện hồi đó với tôi. Đờinày việc đúng đắn nhất tôi làm là rời bỏ cô. Nhờ cô, tôi mới được như ngày hômnay. Đừng nói với tôi giờ cô hối hận muốn quay lại, đừng làm tôi phải coithường cô”. Sao cô ta có thể dễ dàng nhắc lại chuyện hồi trước với anh như vậy?Cô ta không còn trái tim nữa sao?
Từngcâu từng chữ Mộ Hàn thốt lên đè nặng trái tim yếu ớt của cô. Lồng ngực đau nhóitừng cơn, cô dường như không còn thở được nữa. Người cô nhũn ra, cô cố gắngkhông để mình ngã khuỵu. Nhằm lúc cô ngãng ra, Mộ Hàn nhanh chóng kéo cầu daochính. Anh quay người đi về phía hội trường họp báo, không dám quay người lạinhìn Dĩ Mạch một lần nữa.
“MộHàn... đừng vào, em hối hận thật rồi, đừng vào”. Tiếng Dĩ Mạch run run cầukhẩn. Nếu giữa họ nhất định phải có người nhường bước, thì cô có thể nhường anhđược không? Cô chầm chậm ngồi xuống, hai tay ôm lấy đầu, vùi mình vào ký ức đaukhổ. Chuyện sáu năm trước, mỗi lần nhớ đến giống như nhục hình. Cô không baogiờ muốn nhắc lại chuyện mình đã nhục nhã nhận số tiền đó như thế nào. Nhưngkhi cô dồn hết can đảm để giải thích với anh chuyện trước kia, thì anh lạikhông muốn nghe nữa.
Mộ Hànkhông nhìn cô, đi thẳng vào hội trường, khi vào trong cửa, anh mạnh tay đóngcánh cửa lại, tựa như chỉ mạnh tay như thế mới giúp anh giải tỏa sự bực bội.Xin lỗi, Dĩ Mạch, em còn có Thiều Trì, còn có tương lai, Eun Chae đã không còngì nữa rồi, anh không thể phụ cô ấy được. Dĩ Mạch, em sẽ không bao giờ hiểuđược Eun Chae đã hy sinh những gì. Đứa bé đó không phải con anh, nhưng anh càngkhông thể bỏ rơi cô ấy. Cho dù... làm như thế có tổn thương đến em. Đêm cùng emở bến sông thật đẹp, đẹp đến mức đến giờ anh cũng chưa thể quên. Nhưng anh đãquyết định lấy Eun Chae rồi, anh bắt buộc phải làm cho mình hết hẳn hy vọng
Dĩ Mạchbất lực nhìn Vân Mộ Hàn đi xa dần, khoảng cách giữa họ đâu phải chỉ có một cánhcửa kia? Họ cách nhau sáu năm, cách nhau một Kim Eun Chae, họ không thể trở lạinhư trước kia được nữa.
Mộ Hàn,tại sao em cảm thấy tình yêu của anh vẫn còn mà không thể nắm lại được nữa?Đúng là em không còn sức lực để cản anh lại nữa.
Từ loaphóng thanh vọng đến tiếng Vân Mộ Hàn tuyên bố đính hôn. Dĩ Mạch lấy điện thoạira, tìm tên Vân Mộ Hàn, sau đó nhấn nút xóa.
Mộ Hàn,chúng ta còn lỡ bao nhiêu lần sáu năm nữa? Anh có biết em không còn mấy thờigian để lãng phí nữa rồi không? Em rất sợ, nếu anh bỗng nhiên muốn quay đầu màem đã không còn nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.