Đến khi em thành vợ anh rồi... Có lẽ đây là câu nóixúc động nhất mà anh đã từng nói với cô. Hồi đó đúng là cô chưa từng mảy maynghi ngờ có một ngày anh sẽ kết hôn, cô chỉ chưa từng nghĩ đến, người anhlấy... không phải là mình.
Mặttrời ngoài cửa sổ chiếu sáng rực rỡ, bầu trời xanh ngắt như sứ Thanh Hoa. Cuốihạ trời càng nóng bức, dường như khí nóng đang cố vùng vẫy đến phút chót. Trongngày nóng nực như vậy, ai còn nhớ đến đêm mưa đó? Mọi thứ ở bến sng tựa như mộtgiấc mơ, tỉnh lại rồi thì không còn dấu tích nào nữa. Từ sau đêm đó, Mộ Hànkhông tìm Dĩ Mạch lần nào. Dĩ Mạch vẫn như trước, ngày ngày nằm nhà xem phimho, chờ Trần Sở Dương đưa cơm đến ba lần một ngày. Nhờ Trần Sở Dương chữa trị,vết thương ở chân cô đã gần khỏi, để lại vết sẹo màu xám nhạt giống như cái hốbị đào xới nhắc cô nhớ đến nỗi đau đớn đã từng chịu đựng.
Hôm nayDĩ Mạch dậy rất sớm, cơn đau làm cô tỉnh giấc. Trời còn chưa sáng cô đã thấybụng đau dữ dội, nhìn vết máu trên giường cô mới biết mình đến tháng rồi. Cô vỗđầu tự trách mình, sao lần nào cũng thảm thế này? Thế là dậy, giặt quần áo,giặt chăn đệm, quay cuồng một hồi thì cũng đã mười giờ sáng. Dĩ Mạch xem lịch,nhớ ra đã hết hạn nghỉ phép, cô vội chạy đến tòa soạn. Lúc đến nơi đã sắp hếtgiờ làm. Trưởng phòng xách túi chuẩn bị đi ăn trưa, vừa lúc gặp Dĩ Mạch đangngơ ngẩn đứng ở cửa. Dĩ Mạch lè lưỡi, chờ đợi một trận giáo huấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-tren-dong-bay-mai/55693/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.