Nếu trên đời này khôngcòn An Dĩ Mạch, thì cũng không còn Vân Mộ Hàn.
Khôngđể tâm đến sự phản đối của Dĩ Mạch, Mộ Hàn dứt khoát không chịu để cô đặt chânxuống đất, anh ngang nhiên bế cô lên xe. Nhìn cái chân bị băng kín của cô, anhvừa thấy thương vừa thấy buồn cười. Dĩ Mạch nhìn thấy nụ cười trong đôi mắt anhthì mặt thoắt đỏ bừng, cô ngượng nghịu quay đầu đi, hờn dỗi mặc kệ anh. Dần dầnthấy thấm mệt, cô ngoẹo cổ ngủ luôn. Vân Mộ Hàn cài dây an toàn cho cô, có lẽdo quá mệt cô chỉ khe khẽ ừm một tiếng, quay người lại ngủ tiếp. Mộ Hàn lái xethật chậm, chỉnh cho điều hòa chạy thật nhẹ để cô ngủ yên.
Trongxe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi đều đều ngoài cửa xe. Dĩ Mạch ngủ rấtngoan, hàng mi cô rất dài, khi nhắm mắt trông thanh thản như thiên thần. DĩMạch mím môi, tìm kiếm chỗ dựa theo thói quen, dây an toàn khiến cô thấy khóchịu, nhưng cô vẫn không tỉnh. Cô tựa vào cửa xe, co người lại.
Mộ Hàncố gắng lái xe chậm hết mức, qua bến sông anh dừng xe lại. Nhân viên thu ngângõ gõ lên cửa sổ, Mộ Hàn giơ ngón tay t, làm động tác giữ im lặng. Anh trả tiềngửi xe, ra hiệu cho người thu phí không cần trả lại.
Bà thungân đó có lẽ lần đầu tiên gặp chủ xe hào phóng đến thế, bà tươi cười cho tiềnvào cái túi đeo trước cổ vui vẻ rời đi. Mộ Hàn cười nhạt, tiền quả nhiên là rấtcó tác dụng, có thể dễ dàng mua niềm vui. Nhưng tại sao giờ đây bản thân anhlại thấy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-tren-dong-bay-mai/55692/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.