Trongsách có câu: Trong cuộc đời ai là thạch tín, ai là mật ngọt cho em.
Có lẽ Vân Mộ Hàn chínhlà thứ độc dược đó, nhưng cô thản nhiên cười mà uống, thấy ngọt như đường.
Xinlan, Yahoo,Sohu, mạng 163, QQ, MSN...
Trongphút chốc, toàn bộ các mục giải trí của những trang web lớn đều đăng lên trangđầu tin Kim Eun Chae mang thai. Dĩ Mạch không biết nên khóc hay nên cười, bàicủa cô được đăng tải nhiều như vậy từ bao giờ thế?
Điệnthoại réo liên tục không ngừng, Dĩ Mạch không nghe, cô thẳng tay ném lêngiường.
Chưađến năm giờ chiều mà bên ngoài đã tối sầm, có vẻ sắp mưa rồi. Dĩ Mạch ngồitrước máy tính liên tục cập nhật các trang web, cũng còn may, người ta chưa nhắcgì đến Mộ Hàn. Mọi người đang xôn xao đoán già đoán non xem Kim Eun Chae mangthai đứa con của ai, những bài viết của “tác giả” An Dĩ Mạch ngày càng sắcnhọn. Từng câu từng chữ đều ám chỉ Kim Eun Chae có người bao hoặc cô ta từngđem thân xác đổi lấy quyền lợi. Dĩ Mạch xem mà buồn cười, ngòi bút của mình sắcnhư dao thế này từ bao giờ? Tay này làm phóng viên giải trí hợp hơn cô nhiều!
“Cô AnDĩ Mạch có nhà không?”. Tiếng gọi cửa dồn dập cắt đứt dòng suy nghĩ của DĩMạch. Ai thế nhỉ? Nhà cô thường không có khách đến chơi.
“Phảicô An Dĩ Mạch không? Tôi đến đưa cơm, anh Trần Sở Dương đặt cơm cho cô. Anh ấynói hôm nay bệnh viện rất bận nên không đến nấu cơm cho cô được. Anh ấy gọiđiện thoại suốt cả chiều mà cô không nghe máy, anh ấy nhắn cô phải gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-tren-dong-bay-mai/55691/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.