Những hẹn ước dịu dàngvà lời thơ vương vấn, thề non hẹn biển, chỉ là tuổi trẻ dại khờ...
An DĩMạch hồi còn học phổ thông luôn được thầy cô xếp vào dạng cá biệt trong lớp,không thích học, không hòa đồng, thành tích xếp hạng từ dưới đếm lên. Bố cô làphóng viên thời sự, bận suốt ngày đêm; sức khỏe mẹ cô lại yếu, thường xuyênphải nằm viện. Bố mẹ không có thời gian quan tâm đến việc học hành và đời sốngcủa Dĩ Mạch. Thường ngày cô như đứa trẻ vất vưởng ngoài đường, tan học là chạyù đến hàng Internet chơi. Hồi đó Internet mới nổi lên, mọi người ra hàng thườngđể chat hoặc chơi game. Hồi đó còn chưa có những game online lớn như Truyềnkỳ, Quái thú, DĩMạch chỉ chơi vài trò trên một máy hoặc nối nhiều máy như Tamquốc chí, Đặc chủng đỏ, Tỷphú, CS.
Cô họcsinh An Dĩ Mạch học hành chẳng đâu vào đâu nhưng chơi game thì không cần ai dạycũng tỏ tường. Dần dần, cô mê đắm vào chuỗi ngày được xưng vương xưng tướngtrong thế giới ảo. Hồi đầu, cô giáo còn mời bố mẹ đến để yêu cầu dạy dỗ DĩMạch. Bị lôi khỏi hàng Internet là chuyện cơm bữa, nhưng về sau thấy bố khôngtrách phạt thì cô cũng không biết sợ nữa. Dĩ Mạch từ nhỏ sức khỏe đã yếu, vìvậy bố mẹ không đòi hỏi kết quả học tập của cô quá xuất sắc, quản lý cũng đượcnới lỏng hơn các bạn cùng tuổi.
Tốtnghiệp cấp hai, Dĩ Mạch không khó khăn lắm để đỗ vào một trường cấp ba đượcmệnh danh “trại tập trung học sinh hạng bét” của Vân Trạch. Nhà ở khu tập trungnhiều trường cao đẳng, đại học nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-tren-dong-bay-mai/55685/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.