Quãng đời mà tôi từngcó, thứ cô ấy cho là đẹp nhất.
Chiềuthứ hai, Dĩ Mạch chuồn khỏi tòa báo. Cô đứng trước tòa nhà của đài phát thanhvà truyền hình, nghển cổ ngó nghiêng. Cái tên Hàn Hiểu quỷ quái này, không có ýthức giờ giấc gì hết, cô chờ mỏi cả chân rồi mà vẫn chưa thấy ra.
Cảnh vệnhìn cô một lượt đầy dò xét, cô lẩm bẩm: Đúng là nhà đài có khác, không dùngbảo vệ mà dùng cảnh vệ vũ trang, nhà đài đúng là nhà đài, oai hơn tòa soạnnhiều.
“Thưacô”. Anh cảnh vệ vừa mở miệng, Dĩ Mạch vội vàng đứng nghiêm. Cô nhớ tới lầntrước mình theo Hàn Hiểu đến đài địa phương của một tỉnh miền trung quay phim,vừa mới đặt chân vào cổng họ đã bị trưởng phòng tin tức ra lệnh cho cảnh vệchặn lại. Hàn Hiểu tính nóng, gắt om sòm, nhưng cuối cùng cũng bị lôi đi. Côbạn Hàn Hiểu vừa về đến nhà đã cáu um, nói rốt cuộc cũng biết vì sao giảiSupergirl(4) lầntrước có chuyện xung đột với cảnh vệ. Xem ra bảo vệ tòa soạn mình vẫn còn tốtchán!
“Thưacô”. Anh cảnh vệ nhắc Dĩ Mạch lần nữa, Dĩ Mạch mới sực tỉnh nhìn anh chàng caolớn da rám nắng đứng sừng sững trước mặt. Xem ra cảnh vệ đài Hàn Hiểu thật nhãnhặn, thấy cô lơ đãng như vậy mà vẫn không nổi giận gì.
“Tôiđang chờ bạn, cô ấy ra ngay bây giờ ấy mà”. Dĩ Mạch vừa cười trừ vừa giải thíchvới cảnh vệ.
biếtrồi, nhưng cô có thể đứng qua một bên không? Cô che mất camera của chúng tôirồi”. Anh cảnh vệ kiên nhẫn giải thích. Cô nàng này không những che mất cameramà còn che luôn cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-tren-dong-bay-mai/55684/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.