Nhóc con ngốc nghếch,cho dù có ngày xa nhau, em cũng phải tin chúng ta chỉ tạm thời lạc mất nhau.Quả đất tròn, rồi chúng ta sẽ gặp lại nhau. Chỉ cần em vẫn ở nơi này, anh nhấtđịnh sẽ tìm thấy em.
Nhờ“hồng phúc” của cuộc phỏng vấn Mộ Hàn, Dĩ Mạch đêm qua ngủ không yên. Cô mơ mộtgiấc mơ rất xa xăm, cô gặp lại mẹ của Mộ Hàn. Mộ Hàn nói anh không có bố mẹ,thực ra không phải là không có, chỉ là bởi mẹ của Mộ Hàn không chịu nổi cảnhnghèo khó nên đã bỏ chồng đi lấy nhà buôn địa ốc nổi tiếng của Vân Trạch, GiangQuý Nhân. Bố anh từ đó ốm liệt giường, cuối cùng qua đời trong uất ức. Chính vìthế Mộ Hàn căm ghét tất cả những người đàn bà tham tiền, với mẹ mình thái độcủa anh càng thù địch. Biết Dĩ Mạch đi gặp mẹ của mình, anh đã nổi trận lôiđình, sau đó họ chia tay. Dĩ Mạch buồn phát khóc. Khóc chán rồi thì tỉnh giấc.Nửa đêm giật mình tỉnh giấc, cô thấy trên mặt lạnh ngắt, đưa tay sờ thì gốicũng ướt một mảng.
Rèm cửasổ phòng ngủ kéo không kín, ánh đèn từ công trường đối diện rọi vào sáng trưng.Dĩ Mạch nằm trên giường lăn qua lăn lại, không sao ngủ tiếp được nữa. Thế là mởđĩa phim ra xem, ma xui quỷ khiến thế nào mà chọn đúng bộVườnsao băng.
“Bạn cómười tin nhắn...”.
“JanDi, em đang ở đâu? Nghe thấy thì gọi anh ngay...”.
“Gọilại xin mời ấn số 1, nghe tin nhắn xin mời ấn số 2”.
“JanDi, anh đây, Jun Pyo đây, cái đồ ngốc này làm gì thế? Mau gọi lại cho anh!”.
“Kiênnhẫn của anh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-tren-dong-bay-mai/55686/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.