Chương trước
Chương sau
Mốitình đầu, không chỉ nhẹ hơn năm tháng, mà còn nhẹ hơn cả tiền bạc, mỏng manh dễvỡ.

“Chúngtôi cùng nhau đi qua sáu năm gian khổ, ai cũng không thể thay thế được!”. KimEun Chae rầu rĩ nói, Dĩ Mạch nhói đau trong tim. Phải, đó là sáu năm của cô ấyvới anh, ai cũng không thể thay thế được.
NgheKim Eun Chae kể lại quá khứ của bản thân, Dĩ Mạch bỗng nhớ đến lời trưởngphòng. Nếu không đăng tin này thì cô buộc phải nghỉ việc. Không, cô không thểmất công việc này! Nghĩ đến đây, cô lén đưa tay lấy bút ghi âm, ấn nhẹ nút thu.
“Hồiđó, lúc gặp anh ấy, tôi còn làm trong hộp đêm, tôi...”.
Tay DĩMạch hơi run lên, cô thấy mình thật bỉ ổi, nhưng xin lỗi, cô phải giữ được côngviệc này. Dù cô không hề muốn làm phóng viên, dù không khí ở đó khiến cô chánghét, nhưng cô phải ở lại. Cô có lý do để không thể không ở lại, cô không thểmất công việc này.
“Anh ấylà khách của tôi...”
Trướckia cô ta là gái hộp đêm ư? Kim Eun Chae nổi tiếng với hình ảnh ngọc nữ lại cóquá khứ không đẹp đẽ như thế ư? Nếu tin này mà tung ra thì cho dù không nhắcđến Vân Mộ Hàn cũng đã rất chấn động rồi. Như thế mình sẽ không phải tiếp xúcvới anh ấy nữa, Dĩ Mạch biết ý nghĩ của mình rất tồi tệ nhưng cô vẫn không nénnổi.
Quanhững gì Kim Eun Chae kể lể, Dĩ Mạch dần rõ sự tình. Sáu năm trước, do hoàncảnh gia đình khó khăn, Kim Eun Chae phải đến làm ở một khu giải trí tại Seoul.Vì xinh đẹp, hát hay nên cô rất được yêu thích. Hồi đó Mộ Hàn đang học IT ở đạihọc Seoul, thường đến hộp đêm đó uống rượu. Một lần, Kim Eun Chae bị mấy tênbảo kê đánh, Vân Mộ Hàn đã lao ra giúp cô dạy dỗ cho chúng một trận. Đêm đó,anh uống rất nhiều, lại còn bị thương nặng. Kim Eun Chae chăm sóc anh cả đêm,nhưng anh lại kêu tên một người con gái khác khi đẩy cô xuống giường...
Từ saulần đó, cô không làm ở hộp đêm đó nữa. Vân Mộ Hàn vừa làm vừa học, trong mộtnăm đã bảo vệ xong luận án lấy bằng đại học, lại được chuyển tiếp đi học thạcsĩ ở Harvard, còn Kim Eun Chae cũng xin học tại nhạc viện Curtis, một nhạc việndanh tiếng ở Mỹ. Tốt nghiệp xong, Vân Mộ Hàn và cô làm việc ở Mỹ một thời gian,sau đó hai người cùng trở về Hàn Quốc. Chỉ trong vòng ba năm, chàng trai tàinăng ấy đã trở thành CEO của công ty chế tác trò chơi hàng đầu Hàn Quốc, còn côcũng trở thành minh tinh nổi tiếng hàng đầu của xứ sở kim chi này.
Cô họctiếng Trung vì anh, cô rời quê hương đến đất nước lạ lẫm này cũng vì anh. Nhưngtình yêu của anh tựa như đường chân trời, chỉ nhìn thấy mà không chạm vào được.Hôm nay, anh lại bỏ cô mà đi, không một lời giải thích. Cô sợ hãi, lo lắng, vìthế mới uống say mèm.
Tim DĩMạch nhói đau, ký ức như một con dao rỉ sét đâm vào ngực cô. Giờ đây, vếtthương đã liền miệng, nhưng những năm tháng tuổi trẻ đó đã vỡ tan, tuyệt vọngnhư cái chết. Đây chính là sáu năm của Vân Mộ Hàn ư? Rực rỡ, huy hoàng, thànhcông liên tiếp, là sáu năm của anh và Kim Eun Chae, trong sáu năm đó, hoàn toànkhông có bóng dáng của cô. Còn sáu năm của cô thì sao? Thi đỗ vào một trườngđại học “gà dại”, chật vật mãi mới lấy được mảnh bằng rồi vào làm ở một tòa báonhỏ. Bình thường đến mức tầm thường, còn những ký ức ngày xưa giờ đã nhạt nhòanhư một giấc mơ. Vân Mộ Hàn, anh quả là xuất sắc. Cô biết, rời khỏi cô anh sẽcó cuộc sống tốt đẹp hơn. Dĩ Mạch cười buồn trong lòng, mình đang làm gì thếnày chứ? Đang tìm cách bào chữa cho hồi đó à? Trên đời này không có thuốc hốihận đâu mà uống. Từ lúc cô bước chân vào khách sạn gặp người đàn bà đó, cô đãbiết trước sẽ có kết cục này.
“Cái gìtôi cũng làm rồi, cô cho tôi biết, tôi còn có thể làm gì cho anh ấy nữa đây? Vìanh ấy, tôi thậm chí còn có thể... với người khác, nếu anh ấy biết sự thật thìchắc sẽ căm ghét tôi lắm! Tôi không còn gì nữa rồi! Cuộc đời này tôi chỉ cònanh ấy thôi”. Kim Eun Chae khóc lóc thảm thiết, có lẽ vì say nên cô ta khôngcòn giữ được bình tĩnh nữa.
“Cô còncó bản thân mình mà, cô không cần làm gì cho anh ấy cả. Nếu anh ấy yêu cô, côbị tổn thương thì anh ấy cũng đau lòng. Nếu anh ấy không yêu cô, cho dù cô cóchết hàng nghìn hàng vạn lần anh ấy cũng không thương tiếc. Vì thế, chớ bao giờtự hỏi mình làm được gì cho anh ấy, chỉ cần hỏi mình đã làm được gì cho mình”.Bao năm qua, cô vẫn cố gắng sống tốt, vì cô biết cho dù không sống vì mình, côcũng phải sống vì người khác.
“Cô thìbiết cái gì! Anh ấy không yêu tôi nhưng tôi yêu anh ấy, cô không hiểu cảm giáccủa tôi đâu!”.
“Cô sayrồi, tôi đỡ cô ra nhé.” Dĩ Mạch thở dài, nói lý với người say, đúng là tự làmkhổ mình. Cô tắt bút ghi âm, cái kiểu đục nước béo cò như thế này đúng là côkhông thạo. Cho bút ghi âm vào túi xách, cô tiến đến đỡ Kim Eun Chae lên.
“Luira! Á... đau...”. Bỗng cô ta ôm bụng quằn người, vẻ mặt đau đớn.
“Cô saothế? Này, có chuyện gì thế? Đừng có dọa tôi!”. An Dĩ Mạch lo lắng nhìn Kim EunChae, say rượu cũng không đến nỗi toát mồ hôi lạnh đầy người chứ!
“ThiềuTrì! Thiều Trì! Mau đến! Có người ngất xỉu rồi!”. Dĩ Mạch đứng bật dậy. LụcThiều Trì đang sốt ruột chờ ngoài cửa nghe thấy tiếng Dĩ Mạch, không nghĩ ngợigì, đẩy cửa nhà vệ sinh nữ.
“Này,cô ấy sao thế?”. Dĩ Mạch vội kéo tay Lục Thiều Trì hỏi.
“Anhlàm sao biết!”. Lục Thiều Trì lườm Dĩ Mạch, cô ta tưởng mình là thiên tài nhìnmột cái cũng đoán được bệnh chắc.
“Anhkhông phải là bác sĩ trẻ tài ba nhất bệnh viện à?”. An Dĩ Mạch nghi hoặc nhìnThiều Trì.
“Thế emnghĩ anh phải làm gì?”. Lục Thiều Trì vừa tức vừa buồn cười.
“Anhkhông bắt mạch cho cô ấy à?”.
“Cóphải là bắt mạch bằng dây tơ không? Làm ơn, cô nương, xem phim chưởng vừa thôi!Anh không học Đông y, Ok?”. Lục Thiều Trì nhìn cô lắc đầu.
“Ok,thế thì anh cũng phải nghĩ cách cứu cô ấy đi chứ”. An Dĩ Mạch không phục lầubầu phản ứng, anh là bạn trai cô kia mà!
“Anh đãgọi xe cấp cứu rồi, chắc sắp đến. Tay em làm sao thế?”. Giọng Thiều Trì độtnhiên lạnh đi, anh túm lấy tay Dĩ Mạch, vết cắt trên tay cô khá sâu, một mảngthịt bị lật lên trông rất đáng sợ.
“Vừarồi em bị dao đâm vào tay”.
“Emtưởng mình là 007 đấy à? Làm ơn, lần sau trước khi cứu người thì nghĩ đến mìnhtrước đã. Không biết thương thân gì hết!”. Thiều Trì kéo cô lại gần, rửa sạchvết thương cho cô. Nghe tiếng trách cứ xót xa của anh, Dĩ Mạch lè lưỡi, đúng làbáo ứng, vừa mới khuyên người khác phải biết thương thân, kết quả là đến lượtmình bị lên lớp.
“Xótquá!”. Nước chảy qua vết thương khiếnđau toát mồ hôi.
“Vếtthương mà nhiễm trùng thì còn đau hơn, có khi còn phải cắt bỏ tay! Anh xem lầnsau em còn dám thể hiện nữa không! Chết tiệt, ở đây không có thuốc kháng sinh”.Dĩ Mạch nhìn anh, không phải người anh nên lo là cô gái đang ôm bụng quằn quạikia sao? Cô chỉ bị vết thương ngoài da, sao anh lo lắng thế?
LụcThiều Trì bực bội trong lòng, cô nàng này lúc nào cũng không biết tự lo thân.Nhìn vết thương sâu hoắm trên cánh tay mảnh mai của cô, anh không khỏi sợ hãi,nếu nhát dao này đâm vào chỗ khác thì... Nghĩ đến đây, anh bực tức nhìn Kim EunChae đang oằn mình dưới đất. Thấy vẻ đau đớn của cô ta, anh đã lờ mờ đoán ra côta bị làm sao rồi. Từ trước đến nay, anh vẫn không có thiện cảm với làng giảitrí, công việc hàng ngày tiếp xúc không ít với các minh tinh, trong mắt anhnhững cô gái phong trần đó không có mấy người là trong sạch. Thế mà Dĩ Mạch,cái cô phóng viên ngày ngày qua lại với đám minh tinh giải trí thì lại ngây thơđến ngốc nghếch.
Tiếngcòi xe cứu thương từ bên ngoài vọng vào, Lục Thiều Trì kéo Dĩ Mạch đi ra ngoài.
“Này,không phải em, cứu cô ấy chứ!”. Dĩ Mạch kêu, làm gì mà cứ như thể cô đang gặpnguy hiểm ấy? Lục Thiều Trì giờ mới nhận ra mình đang cố tình bỏ qua bệnh nhânđang gặp nguy hiểm thật sự, anh thở dài, cởi áo khoác phủ lên người Kim EunChae rồi bế cô ta ra ngoài. Dĩ Mạch thấy hành động của anh, trong lòng cảmđộng, Thiều Trì dù lúc nào cũng ra vẻ lạnh lùng nhưng thực ra anh là người rấtchu đáo. Anh làm thế là để Kim Eun Chae không bị nhận diện, bảo vệ danh dự chocô ta.
Trongxe cứu thương đèn sáng trưng, qua cửa kính xe, màn đêm Vân Trạch càng ẩn hiệnmơ màng. Kim Eun Chae chau mày, có lẽ vì say rượu, cô đã bất tỉnh hồi lâu, côđau đớn nắm tay lại, móng tay đâm vào da thịt đau nhói. Dĩ Mạch lần đầu tiênnhìn thấy người khác được cấp cứu, mặt cô trắng bệch, tim đập thình thịch. Đốivới cô, Kim Eun Chae chỉ là một người xa lạ mà cô còn lo lắng đến thế này, thếthì thường ngày mình bị đưa vào bệnh viện, Thiều Trì còn lo đến đâu? Đúng lúccô đang nghĩ lung tung thì điện thoại trong túi réo vang.
“An DĩMạch! Cô chết rấp đâu rồi? Vừa rồi tôi gọi cho cô mãi mà cũng không nghe! Giờcô nghe đây, vừa rồi có người nói thấy Kim Eun Chae ngất xỉu ở một nhà hàngPháp, thế nào cô ta cũng được đưa đến một bệnh viện gần đó. Tôi không cần biếtcô làm thế nào, mau đến bệnh viện gần đó hỏi xem cô ta bị làm sao!”. Tiếngtrưởng phòng trong điện thoại hét nghe chói lói, Dĩ Mạch vội đưa điện thoại raxa một chút.
“Thưasếp, giờ em đang đi với bạn
“Bạntrai à? Cô sắp mất việc rồi mà vẫn còn tâm trí yêu đương cơ à?! Cô không cóthời gian chứ gì? Thế thì tôi tìm người khác, cũng không mong cô làm nổi tròtrống gì!”.
“Alô,trưởng phòng, em...”. Điện thoại phát ra tiếng tút tút, Dĩ Mạch ủ dột cất điệnthoại vào túi.
“Đưa côấy đến bệnh viện gần nhất à?”. Dĩ Mạch trấn tĩnh lại, hỏi Thiều Trì ở bên cạnh.
“Không,anh gọi xe của Bệnh viện Nhân Tâm”. Thấy Dĩ Mạch có vẻ nhẹ nhõm hơn, anh ôm côvào lòng. Tính cách của cô không phù hợp làm phóng viên, nhưng cô cứ cố làm màkhông bao giờ giải thích lý do. Bỗng anh thấy Kim Eun Chae đang nhìn hai người,xem ra bình nước truyền đã giúp cô ta tỉnh ra nhiều rồi.
“Cônày, vừa rồi cô uống nhiều quá nên ngất xỉu trong nhà vệ sinh ở nhà hàng. Tôilà Dr. Lu, chúng tôi đang đưa cô đến Bệnh viện Nhân Tâm, cô không phải lo,chúng tôi sẽ liên lạc với người nhà giúp cô”. Lục Thiều Trì nói chuyện rấtchuyên nghiệp khiến Dĩ Mạch không nén nổi cười nắc nẻ. Cô còn nhớ hồi mình mớiquen Thiều Trì, anh cũng giới thiệu mình là “đốc tờ Lù” như thế này.
LụcThiều Trì tất nhiên là biết cô ả này đang cười cái gì, hồi trước cô vừa túmchặt cravat của anh vừa trợn mắt thở dốc hỏi “Anh đốc tờ Lù, bệnh viện anh đưatôi đến có ghi nợ được không?”, giờ nhớ lại anh vẫn còn thấy buồn cười. Lúc đócô vừa tốt nghiệp đại học chưa tìm được việc làm, trong người không có lấy mộtđồng, bơ vơ như gà lạc mẹ.
“Tôikhông đến bệnh viện đâu, tôi không làm sao cả. Bác sĩ Lục, anh có chocolatekhông?”. Kim Eun Chae gắng gượng ngồi dậy nhưng người vẫn nhũn ra.
“Chocolate?”.Lục Thiều Trì không ngờ cô ta lại hỏi thế, lúng túng nhìn cô ta. Thứ đồ ngọtnày e rằng chỉ có con gái mới mang theo người. Dĩ Mạch ngồi bên cạnh sắc mặtđột nhiên trắng bệch như tờ giấy, cô lặng lẽ lấy một cái hộp nhỏ bằng lòng bàntay giống hộp kẹo cao su được làm rất tinh tế từ trong túi ra, đưa cho Kim EunChae.
“Hóa racô cũng ăn loại chocolate này.” Kim Eun Chae vừa thốt lên, Dĩ Mạch đột nhiêntái mặt.
ThiềuTrì vỗ vỗ vào tay Dĩ Mạch như an ủi, thì chợt phát hiện tay cô đang run lẩybẩy, mồ hôi lấm tấm trên trán cô, môi cũng tím lại. Dĩ Mạch thở càng lúc cànggấp, ngón tay run bần bật túm chặt lấy vạt áo. Lục Thiều Trì quá quen với tìnhhuống này, đây là triệu chứng lên cơn của Dĩ Mạch.
“Hóa racô cũng ăn chocolate hiệu này”. Kim Eun Chae lơ đễnh nói mà từng từ, từng từnhư cào xé vết thương trong tim cô. Có cuốn sách viết, tình đầu nhẹ hơn nămtháng trôi. Trong sáu năm không có cô, không ai có quyền đòi hỏi người kia phảichờ đợi, người đó đã đem sự dịu dàng cho người con gái khác từ lâu. Cái tên AnDĩ Mạch đã trở thành quá khứ trong thế giới của Vân Mộ Hàn. Chỉ có cô khôngchịu quên, không thể quên...
...
“Em ăncái gì suốt ngày thế?”. Thuốc đó mẹ đã dặn hôm nào cũng phải uống, hồi đó MộHàn thấy cô suốt ngày cứ cho cái gì đó vào mồm, vẻ mặt vô cùng khổ sở, cuốicùng không nhịn được hỏi một câu.
“Chocolate”.An Dĩ Mạch vung vẩy cái hộp chocolate đựng thuốc, hồi bé cô không chịu uốngthuốc, mẹ phải cho thuốc vào hộp chocolate để dỗ cô uống. Những viên thuốc màuđen có hình thù rất giống chocolate, nhưng mùi vị thì rất khó chịu.
“Chocolate?Sao trông em khổ sở cứ như bị táo bón thế?”.
“Vân MộHàn, anh mới bị táo bón ấy! Có nói anh cũng không hiểu đâu, chocolate của emchữa được bách bệnh, lúc không vui hay khó ở đều ăn được hết!”.
“Nhóccon, xem nhiều truyện viễn tưởng quá hả? Để anh mua một thùng chocolate cho emăn nhé, mỗi ngày ăn một cân chắc sẽ thành quán quân thế giới!”.
...
Anh muamột thùng chocolate cho cô thật, nhưng cô không ăn một viên nào hết. Cô chưatừng nói với anh rằng bác sĩ dặn cô không được ăn những đồ ăn có chất kíchthích. Cả đời cô chưa từng biết mùi vị của chocolate. Viên thuốc đắng giấutrong cái hộp ngọt ngào, còn tự lừa bản thân là rất ngon. An Dĩ Mạch, hóa ra từnhỏ ngươi đã biết tự lừa dối mình.
Sau khichia tay, cô không còn cho thuốc vào hộp chocolate nữa, nhưng lúc nào cũng đểmột hộp chocolate trong túi xách. Có rất nhiều việc không cần lý do, vì đó đãthành thói quen rồi.
ThiềuTrì nhìn Dĩ Mạch, anh còn nhớ lần gặp cô ở siêu thị cạnh bệnh viện, anh nhận rangay đó là cô gái kể chuyện cười ở phòng cấp cứu, tự nhiên thấy có cảm tình vớicô. Hôm đó mẹ anh định thu xếp một bữa tiệc coi mắt cho anh, bà bắt anh phảimua một hộp chocolate làm quà ra mắt. Nhưng khi anh cho hộp kẹo vào xe hàng thìthấy cô đầu tóc bù xù, ánh mắt tội nghiệp nhìn anh. Lúc đó anh mới để ý thấytrên g chỉ còn lại một hộp chocolate, khi anh đang do dự định nhường cô hộpchocolate thì cô nói một câu khiến anh muốn bật ngửa: “Anh ăn rồi cho tôi biếtvị của chocolate ngọt hay đắng được không?”.
Về sau,chuyển đến khoa tim mạch anh mới biết cô gái này mắc căn bệnh kỳ lạ, cô khôngthể ăn đồ ăn có chất kích thích. Vì thế nên từ bé đến lớn cô không biết mùi vịchocolate như thế nào. Sau Dĩ Mạch mới kể hôm đó anh trông rất giống với mộtngười bạn của cô trước kia, vì thế nên cô mới không nén lòng được hỏi anh.Người bạn đó là người như thế nào mà khiến cô dù không thể ăn chocolate được màvẫn mua? Thiều Trì không phải là không nghĩ ra, chỉ là anh không muốn nghĩ đến.Dĩ Mạch vô tâm vô tính là thế, vậy mà lại vì một cái tên mà dễ dàng gục ngãsao? Chỉ có điều kẻ làm cô ngây dại mất hết hồn vía đó lại không phải là anh,Lục Thiều Trì, anh rốt cuộc vẫn là kẻ đến sau.
Dĩ Mạchbiết, suốt thời gian yêu nhau, Mộ Hàn vẫn mua chocolate cho cô. Cô thường tráothuốc với chocolate trong hộp, đến mức Mộ Hàn cũng tưởng khi bực bội trongngười thì chỉ cần ăn chocolate là sẽ khỏi. E rằng thói quen này cũng được ápdụng với Kim Eun Chae. Vân Mộ Hàn, rốt cuộc thì anh đã cho cô ấy biết bao nhiêubí mật chỉ thuộc về hai chúng ta? Dĩ Mạch nghĩ đến chuyện này, lòng bỗng hờnghen, trách móc. Cô nhìn đăm đăm hộp chocolate trong tay Kim Eun Chae, bực bộigiật lại, những viên chocolate bắn tứ tung đầy sàn, sau đó cho thuốc vào hộp,tay run rẩy khiến thuốc cũng rơi vãi khắp nơi. Đau đớn trong ngực tăng dần,không thở được nữa, mắt cay xè. Cô chỉ muốn được như trước kia, vì sao đến điềunày cũng không làm được?
Mộtvòng tay khỏe mạnh ôm lấy cô, cảm giác dịu dàng lướt trên mặt. Tay anh lau khônước mắt cho cô, đưa thuốc vào miệng cô. Dĩ Mạch cuộn người như con mèo con,ngượng ngùng rúc vào lòng anh, không biết vừa rồi bản thân mình thất thường đếnđâu. Nghe nhịp tim vững vàng của anh, cô cũng dần dần tĩnh tâm. Người đàn ôngnày đem lại cho người ta cảm giác yên tâm và đáng tin cậy, bất kỳ lúc nào, chỉcần có anh bên cạnh là cô thấy yên lòng.
Cũngkhông biết qua bao lâu, xe cứu thương mới đến cổng Bệnh viện Nhân Tâm. LụcThiều Trì đẩy cửa xe, ngay bên ngoài là bác sĩ cấp cứu Trần Sở Dương. Nhận đượcđiện thoại của Thiều Trì, anh đã ra đứng chờ sẵn bên ngoài. Thiều Trì giơ tayra hiệu cho họ đưa Kim Eun Chae vào bệnh viện, liền sau đó, anh bế Dĩ Mạch mặtmũi tái nhợt không còn giọt máu đưa vào phòng cấp cứu.
“Tôikhông vào! Tôi không vào bệnh viện được!”. Kim Eun Chae vùng vẫy trên cáng rồingay tức khắc lại ôm bụng nhăn nhó.
“Ngườibình thường ốm tự khắc đến bệnh viện khám chữa, có người nước Gậy phẫu thuậtthẩm mỹ nhiều quá, nếu dùng thuốc của chúng ta thì e ngã nước mất!”. Giọng điệumỉa mai của Trần Sở Dương khiến Dĩ Mạch không nén nổi phì cười. Anh ta thẳngtay ấn Kim Eun Chae đang không ngừng vùng vẫy trên cáng, đưa mắt ra hiệu vớiLục Thiều Trì, ý rằng việc ở đây đã có anh ta lo rồi. Thiều Trì đang lo cho DĩMạch, cũng không muốn lằng nhằng với Kim Eun Chae nữa, anh bế Dĩ Mạch đi thẳngvào phòng cấp cứu.
“TrầnSở Dương mở miệng ra là cứ một điều người nước Gậy hai điều người nước Gậy, saoanh ta ghét người Hàn Quốc thế?”. Dĩ Mạch đang còn rất yếu nhưng không ngăn nổitò mò hỏi. “Chắc là do hay lên diễn đàn Tianya nên yêu nước quá đấy mà”. LụcThiều Trì trả lời qua quýt cho xong, những việc như vậy anh vốn không để tâm.
“Tinhthần dân tộc hẹp hòi sao? Không phải, không phải đâu, hóa ra cũng có chuyện chủnhiệm Lục không biết, xem ra anh chẳng quan tâm mấy đến đời sống riêng tư củađồng nghiệp. Nhất định là người yêu của Trần Sở Dương thích đàn ông Hàn Quốc”.Vào đến phòng cấp cứu, mặt Dĩ Mạch càng thêm tái mét, dù đã đến bệnh viện nhiềunhưng cô vẫn sợ tiêm, cố nói vài chuyện linh tinh để tự trấn an mình.
An DĩMạch đưa đôi mắt to tròn như mắt mèo con nhìn anh, khi nói mấy chuyện giải trílinh tinh, mắt cô sáng rờ rỡ như đèn pha. Vẻ đắc ý của cô nhóc khiến cho LụcThiều Trì không khỏi buồn cười, ánh mắt thương cảm dành cho cô cũng thêm phầndịu dàng.
“Bảo côbỏ nghề làm báo giải trí tôi cũng không tin, quay đi ngoảnh lại đã tung tin đồnlung tung rồi. Cô ba ngày hai bận vào đây, hóa ra là vì mê bác sĩ đẹp giai củaBệnh viện Nhân Tâm chúng tôi. Tôi cho cô biết, tôi ghét nước Gậy hoàn toàn làvì lòng ái quốc, đám con gái mới nứt mắt các cô chỉ biết xem phim Hàn Quốc, bịngười nước Gậy bỏ bùa mê đến lú lẫn rồi”. Trần Sở Dương cầm ống tiêm, mạnh taytiêm cho Dĩ Mạch một phát, Dĩ Mạch kêu la oai oái rồi đưa mắt bực bội nhìnThiều Trì. Thiều Trì cười trừ không nói gì, hóa ra cô nàng này có “ân oán” vớiTrần Sở Dương. Dĩ Mạch vốn sợ đau, một vết thương nhỏ cũng la hét ầm ĩ, xem ramỗi lần bị đưa đến phòng cấp cứu, cô nàng phải ôm hận đây.
“Anhkhông xem Kim Eun Chae thế nào à? Sao lại đến đây?”.
“Tôichẳng hơi đâu mà lo cho cái cô người Gậy đó! Khỏe như vâm ấy! Thiều Trì này,nhóc con này mắt láo liên thế không chết ngay được đâu, đừng đưa đến phòng cấpcứu nữa. Độ rày phòng cấp cứu bận lắm, mà lịch hẹn hò của tôi kín đặc rồi”.
“Anh màcũng có người hẹn hò á?”. Dĩ Mạch kinh ngạc nhìn Trần Sở Dương, anh ta là ởtrường đại học của Lục Thiều Trì, hiện đang làm ở phòng cấp cứu. Mỗi lần nhìnthấy Dĩ Mạch là lại cãi cọ om sòm với cô, hai người gặp nhau cứ như ra ngõ gặpoan gia.
“Cái đồkhông có mắt như cô, làm sao mà nhận ra lòng bác ái và sự vĩ đại của tôi chứ?Chớ có ỷ bạn trai mình là chủ nhiệm khoa tim mạch mà suốt ngày chạy vào bệnhviện, lãng phí thuốc men quá. Chả khác gì cái cô người Gậy kia, bạn trai cô tachắc là bị tâm thần rồi, lại còn đòi bao cả bệnh viện nữa chứ, tưởng bệnh việnlà của nhà họ đấy chắc! Có tiền thì có gì ghê gớm chứ!”.
Bạntrai của Kim Eun Chae? Tim Thiều Trì như ngừng đập trong giây lát, anh len lénđưa mắt nhìn phản ứng của Dĩ Mạch. Không thấy có biểu hiện gì khác thường trênkhuôn mặt trắng bệch của cô, anh mới từ từ bình tâm lại.
“Cótiền tất nhiên là ghê gớm rồi”. Giọng nói của Dĩ Mạch rất nhẹ, rất khẽ, khôngbiết là nói với mình hay là nói với hai người đàn ông trước mặt. “Có tiền thìcó gì ghê gớm chứ”, cô vẫn còn nhớ hồi đó, người ấy cũng đã giận dữ nói vậy.Hồi đầu khi nghe câu nói đó, cô cũng cảm thấy chỉ cần yêu là đủ no rồi, nhưngkhông lường được về sau, chính thứ dung tục này đã dễ dàng phá vỡ tình yêu củacô. Mối tình đầu, không chỉ nhẹ hơn năm tháng, mà còn nhẹ hơn cả tiền bạc, mongmanh dễ vỡ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.