Nụ hôn của anh từ môicô lướt lên sống mũi, chân mày, đặt lên vành tai khiến cô toàn thân nóng bừng.Nụ hôn thiêu đốt cần cổ cô, khuy chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình bậtmở, làn da trắng mịn bỗng mơn man chạm vào không khí, Dĩ Mạch bất giác run rẩy.
Câu DĩMạch vừa nói ở phòng cấp cứu dù rất nhỏ nhưng Thiều Trì vẫn nghe rất rõ. “Cótiền tất nhiên là ghê gớm rồi”, khi nói câu đó cô cúi đầu theo thói quen, ánhmắt buồn bã vô định. Hình ảnh đó khiến anh nhớ lại lần đầu tiên gặp cô, lúc đócô đã mấy ngày không được ăn, ngồi xổm trước cổng bệnh viện với một tấm bảngtrước mặt, đầu cúi gục, trông như người ở quê ra tỉnh ngồi chờ việc dưới gầmcầu. Theo lời Dĩ Mạch thì lúc ấy cô đói quá lại không tìm được việc làm đànhđến cổng bệnh viện xin ăn. Cô ngồi ở bệnh viện là để ngộ nhỡ đói quá ngất xỉuthì ít ra bác sĩ cũng không thấy chết mà không cứu. Hôm đó, chính là lúc cô kéotay anh, nhìn anh, đôi môi nhợt nhạt run rẩy hỏi: “Anh đốc tờ Lù, bệnh viện cócho ghi nợ không?”. Sau lần đó, anh thật sự tin trên đời này có những chuyện sốmệnh đã an b
Từ hồimới quen Dĩ Mạch, Thiều Trì đã biết cô là một cô nàng suốt ngày nói chuyện tiềnnong. Hồi trước khi yêu, Dĩ Mạch thường nói: “Mơ ước lớn nhất đời của em làđược một anh đẹp trai nhà giàu bao! Được như thế thì khi cần chàng sẽ vung tayký roẹt một tờ séc rồi bảo: Cầm lấy một tỷ này mà đi mua sắm!”. Nói xong, côcười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-tren-dong-bay-mai/55682/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.