Kí ức có màu gì? Đen, trắng, hay xám? Thật ra, Kí ức có màu đốm. Đốm- tức là có mảng đen, và có mảng trắng, có mảng sáng và mảng tối. Tuy cùng tồn tại song hành nhưng không bao giờ trộn lẫn. Bất quá, chúng vẫn cứ đan xen nhau như vậy. Tồn tại lẫn lộn trong tâm trí cho người, hư hư thực thực. Để rồi chính không gian khá mơ hồ ấy được tác giả Bạch Phong Nhi khéo léo sắp đặt vào một câu chuyện mang tên Màu Của Kí Ức.
Không phải là lọ lem - cũng chẳng là hoàng tử. Họ là hai con người ngang bằng địa vị với nhau trong xã hội. Hai con người, hai tính cách biệt lập. Yêu rồi hận, dồn lập, liên tiếp, mơ hồ... Nhân vật nữ chính không ngây thơ, cũng không lạnh lùng, không lanh chanh, không phải là con người sôi nổi và càng không thuộc kiểu người thích gây phiền phức. Nhân vật nam chính nhìn qua dáng vẻ lạnh lùng. Tuy lạnh lùng nhưng không hề vô tình, vô cảm.
Những tháng năm ngày xưa đó chỉ còn là những mảnh kí ức buồn. Màu sắc nhạt nhoà trong tâm trí, trong những hoài niệm cuối cùng. Rồi ngày mai lại phải bước sang một trang mới, viết tiếp câu chuyện của cuộc đời mình với những màu sắc khác nhau của kí ức. Kí ức rốt cuộc có màu gì?Màu của kí ức, màu của sự ảm đạm và đau thương...