Đã bao lâu rồi Dương Vi không nhìn thấy Shark trong giấc mơ của mình? Một năm? Hai năm? Là bao lâu cô cũng không nhớ rõ. Nhưng đêm nay cô lại gặp hắn. Hắn không phải là Hải Anh mà chỉ là một thằng nhóc 12 tuổi trong nhà kho năm nào. Dương Vi như được quay về đêm hôm đó ngay tại thời điểm Shark đẩy cửa bước vào nhà kho. Nhưng lần này cô không giả vờ ngủ nữa mà ngồi im một góc trong nhà kho chờ hắn bước đến đứng trước mặt cô.
_ Shark, là anh phải không?
Thằng nhóc không trả lời mà chỉ lặng lẽ quay lưng rời đi. Dương Vi vội vàng níu tay giữ cậu lại. Nhưng cánh tay kia vô tình gạt tay cô ra, bước chân vẫn không hề chậm lại.
_ Shark. Anh đừng đi. Em là Jun. Đừng đi.
...
Sau khi chắc chắn cho một sự an toàn tạm bợ, Hải Anh cuối cùng cũng miễn cưỡng chợp mắt một lát để dưỡng sức. Nhưng chưa được bao lâu thì hắn liền tỉnh dậy khi thấy Dương Vi trở mình. Cô bắt đầu vùng vẫy, muốn thoát khỏi vòng ôm của hắn. Mày khẽ nhăn lại. Không ngừng lẩm bẩm.
_ Shark, Shark. Đừng đi. Em là Jun, anh không nhận ra em sao? Shark.
Hai cánh tay Hải Anh cứng đờ. Dương Vi gọi Shark, là gọi hắn hay sao. Nhưng làm sao có biết được tên này của hắn? "Em là Jun...", "Em là Jun..." . Câu nói này lặp đi lặp lại trong suy nghĩ của Hải Anh như muốn thức tỉnh. Là Jun. Dương Vi là Jun. Tại sao hắn không nhận ra cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-cua-ki-uc/1931236/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.