Cánh cửa bằng sắt lâu ngày không sự dụng được người ngoài đẩy vào tạo nên những âm thanh kẽo kẹt kì lạ, nó hòa cùng với bóng tối cùng với không gian yên tĩnh khiến cho người nghe cảm thấy rờn rợn, khẽ rùng mình. Nhưng loại âm thanh đó không hề khiến Dương Vi bận tâm. Bởi vì người bước vào mới thật sự nguy hiểm. Âm thanh chói tai từ từ biến mất đưa không gian quay về sự tĩnh lặng như lúc đầu. Ánh sáng le lói từ đèn pin chiếu vào căn phòng tối và ẩm thấp. Người phụ nữ với chiếc áo choàng màu đen với chiếc kính mát tạo nên một loại phong cách kì lạ. Vừa tản ra sự kì dị, ma quái nhưng lại có một chút gì đó bí ẩn.
Bước vào trong phòng, bà đi đến nơi Dương Vi đang ngồi, tháo chiếc kính mát ra nhìn gương mặt của cô qua ánh đèn đèn đường từ bên ngoài hắt vào. Ánh mắt bà xuất hiện sự cay độc nhưng lại xen lẫn sự nhân từ. Dương Vi nghĩ rằng có lẽ mình đã nhìn nhầm. Người phụ nữ trước mặt, có thể nhân từ hay sao? Quên đi, điều đó là không thể. Bà ta ngồi xuống chiếc ghế đối diện Dương Vi, khẽ thở dài.
_ Đã lâu không gặp.
Dương Vi cười nhạt, trong lòng cảm xúc dâng trào dữ dội.
_ Đúng. Đã lâu rồi.
_ Mà Jenna đâu rồi nhỉ?
Bà Mai nhìn sang xung quanh tìm kiếm. Tại sao không nhìn thấy Hà Trang. Bà chưa ra lệnh thả người mà.
_ Tiền trao cháo múc. - Dương Vi trả lời.
Gương mặt của người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-cua-ki-uc/1931224/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.