- Tiểu đệ này hẳn trên đường gặp cướp, Lưu gia gia ngươi nói người thân thuộc của hắn còn sống không?
- Ta cũng không biết nữa, Vân Lĩnh mùa đông đói rét. Những này toán cướp đều bất chấp tất cả, ta nghĩ hẳn không may...
Lưu Dã lúc này còn lâm vào hôn mê sâu, trong mộng hắn nghe thấy một tiếng tiểu cô nương cùng ông lão trò chuyện rất nhiều.
Hắn lại cảm nhận được trên thân ấm áp, chỗ nằm có hơi rung lắc, hẳn là nằm trên một phương tiện di chuyển.
- Cái nào toán cướp thật ác độc! Có thể lưu lên người đứa bé độc dược dùng cho đi săn.
- Vậy tiểu đệ không sao chứ?
- Tiểu thư yên tâm, lão đầu ta sẽ cố hết sức cứu hắn. Chỉ là di chứng để lại, tiểu tử này khá lâu mới tỉnh lại a!
- Dù sao Phù Vân thành 1 tuần nữa mới đến, để hắn ở đây dưỡng thương cũng được.
- Ân! Ta sẽ nhắc nhị Lang trông coi nó cẩn thận. Lần này trở về tiểu thư cũng nên gia nhập học phủ rồi, tránh cho lão gia lo lắng.
- Lưu gia gia...
- Tiểu thư a! Lão gia cũng vì muốn tốt cho ngươi. Gia nhập học phủ mới có thể giao du tứ phương, quen biết đồng tuổi được. Việc tế thế trong phủ lão già ta sẽ đi làm, tiểu thư cứ yên tâm học hành.
- Ân, vậy được rồi ta sẽ suy xét...
....
- Khục!
Không biết trải qua bao lâu, cuối cùng Lưu Dã cũng từ trong hôn mê tỉnh lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-quai-nhan/2363182/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.