Tôi nhận ra đó là Văn Hinh, trong khi đóNam Cung Vân đã đánh ra năm, sáu chiêu kiếm, còn Tiếu Trác Vũ chỉ thủchứ không công, bị Nam Cung Vân bức đến bối rối, cực kỳ nguy hiểm, VănHinh đứng đó căng thẳng đến mức cứ dậm chân.
Tôi vội kêu Nam Cung Vân dừng tay lại,Nam Cung Vân thấy hai người họ cũng không có ác ý gì liền ngừng lại,nhìn họ, nhíu mày lại.
Tiếu Trác Vũ toát hết mồ hôi, vội giảithích: “Hai vị hiểu lầm rồi, chúng tôi không có ác ý gì, chỉ là từ xatrông thấy giống hai vị, nhưng lại không dám nhận liều, cho nên mới theo tới đây.”
Chúng tôi không trả lời, Văn Hinh bướctới cầm tay tôi, nói: “Thật không ngờ đúng là hai vị, thì ra hai vị đãtới đây, đêm đó lúc gặp hai vị, hắn nói chắc chắn hai vị ở trong núi,không muốn để người khác biết nên mới nói là tình cờ đi ngang qua.”
Tiếu Trác Vũ vội che miệng ho vài cái,Văn Hinh lườm lại, sau đó nhìn bụng tôi ngạc nhiên hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ sắpsinh em bé phải không?”
Thấy Văn Hinh ngây thơ đáng yêu, tôi rất vui, liền nhìn cô ấy gật đầu.
Thái độ Văn Hinh vô cùng tò mò, muốn đưatay sờ vào bụng tôi nhưng lại ngượng ngùng nhìn tôi cười cười, thu tayvề, “tỷ tỷ, hai người đang ở đâu? Tôi có thể tới thăm hai người đượckhông?”
Tôi chần chừ không biết nên trả lời côgái này thế nào, Tiếu Trác Vũ nhận ra, vội nói: “Văn Hinh, muội đừng hỏi nữa, chúng ta trở về thôi.”
Văn Hinh liếc Tiếu Trác Vũ một cái, rồi nhìn tôi, ánh mắt dò hỏi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-tiec-nguoi-truoc-mat/15123/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.