Nam Cung Vân cứng đờ như tượng.
Tới thì cũng đã tới rồi, tôi chống thắtlưng chậm rãi đứng lên, chậm rãi bước ra cửa, cảm nhận được chất gì đóchảy xuống hai chân, mỗi bước đi của tôi đều là sự nỗ lực, tôi vịn vàokhung cửa, chân cũng không bước nổi, trong bụng truyền đến một cơn đau,nước ối chảy xuống chân, tôi kêu lên một tiếng, ngồi bệt xuống đất.
Nam Cung Vân nghe tiếng kêu của tôi liềnchạy ngay vào, thấy tôi như vậy liền cuống quýt ôm lấy tôi mang lêngiường, một bóng người từ bên ngoài bước vào, đứng ở bên người, thấybụng của tôi, sắc mặt liền tái nhợt.
Trầm Triệu Thiên! Trong lòng tôi thoáng thấy yên tâm, ít nhất anh ta sẽ không giết chúng tôi.
Văn Hinh kinh hoàng chạy vào theo, thấy chúng tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Bụng tôi càng lúc càng đau, trên trán mồ hôi bắt đầu toát ra đầm đìa.
“Tĩnh Chi, Tĩnh Chi, muội làm sao vậy?”Nam Cung Vân run giọng hỏi, Đinh tẩu và Khóa Hương nghe tiếng vội chạyvào, Đinh tẩu bước tới xem tôi, rồi vội nói: “Sắp sinh rồi, Khóa Hương,con mau chạy đi tìm bà đỡ, Văn tiểu thư, cô nương chạy nhanh ra phòngbếp đun một nồi nước nóng.”
Khóa Hương chạy nhanh ra ngoài, Văn Hinh thì đứng ngây ra một chỗ, chân tay luống cuống.
“Đi đun nước đi.” Trầm Triệu Thiên quát Văn Hinh, Văn Hinh vội vàng vâng dạ rồi cuống quýt đi ra.
Đinh tẩu đuổi Nam Cung Vân và Trầm Triệu Thiên ra ngoài, “công tử, hai người ra ngoài đi, hai người không thể ở trong này được.”
Nam Cung Vân cưỡng lại lời Đinh tẩu,không muốn ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-tiec-nguoi-truoc-mat/15124/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.