Cảnh đẹp, đàn hay, hát hay, hai vị thật có nhã hứng.”Giọng nói thanh nhã vang lên, một cô gáitrẻ chậm rãi từ triền núi bước đến, đi theo sau là một thanh niên trẻ,hai người đều mặc y phục màu trắng, dưới ánh trăng, quần áo bay theo gió giống như tiên nhân, trong lòng tôi thầm khen tuyệt đẹp, tuy không nhìn rõ hình dáng của hai người đó, nhưng khí chất toát ra từ họ cho thấy họ không phải là người bình thường. 
Cô gái bước tới gần, dáng người thon thả, xinh đẹp, khuôn mặt lộ dưới ánh trăng đẹp như tranh vẽ, lại có cảm giác như đã từng quen biết. 
Tôi đang nghĩ xem đã gặp qua người này ở đâu thì Nam Cung Vân đã ôm đàn đứng lên, nhẹ nhàng giấu tôi sau lưng mình. 
“Hoa Niệm Mô!” Tôi kêu lên nho nhỏ, cô gái này chính là người đã cố quyến rũ Nam Cung Vân ở khách điếm lần trước. 
Nghe tiếng kêu của tôi, cô gái kia giật mình, dừng bước, vẻ mặt lạnh lùng: “Ngươi biết Hoa Niệm Mô sao? Cô ta giờ đang ở đâu?” 
Cô gái này vừa hỏi xong, tôi giật mình,chẳng lẽ cô ta không phải là Hoa Niệm Mô sao? Sao lại như vậy? Tôi đưamắt nhìn Nam Cung Vân, Nam Cung Vân nhếch miệng, lạnh lùng nhìn haingười đó. Tôi lại nhìn cô gái kia, thấy đúng là nhìn rất giống Hoa NiệmMô, tuy rằng ngũ quan giống nhau, nhưng khí chất thì khác hẳn nhau, nếunói Hoa Niệm Mô có vẻ đẹp xảo quyệt, thì cô gái trước mặt lại tươi đẹpnhư hoa. 
Cô ta thấy chúng tôi không trả lời, hìnhnhư không kiên nhẫn, nhíu mày lại, rút kiếm bên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-tiec-nguoi-truoc-mat/15122/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.