Long Ngạo hắn sống mà lại như không tồn tại. Suốt mười năm qua, hắn là một phế vật ở trong mắt của người đời. Hắn vốn là thiên tài, nhưng đáng tiếc trời cao lại không giúp sức. Trên thế giới này, hắn rất cô độc, giống như là một linh hồn, chẳng được ai để ý tới. Hắn cô đơn, hắn lạc lõng. Hắn không phải là thứ vô tri, hắn cũng có cảm xúc. Nhưng đáng tiếc, chẳng ai có thể thấu hiểu được hắn, cũng chẳng có ai muốn thấu hiểu cho hắn.
Không sao hết, hắn có thể ly biệt với thế giới bên ngoài, tìm tới một nơi khiến cho hắn có thể thoải mái mà sống tốt. Thế nhưng, sự xuất hiện của nữ nhân ấy khiến cho trái tim của hắn rung động thật lâu, thật lâu.
Nàng giống như là ánh nắng, đầy ấm áp, đầy ngọt ngào, nhưng tâm lại lạnh băng giống như mùa đông lạnh lẽo. Mỗi một lần nhìn thấy nàng, trái tim của hắn đều loạn nhịp. Mỗi một lần nhìn thấy nàng, hắn dường như không còn là chính mình nữa. Nàng khiến hắn nhung nhớ, khiến hắn yêu thương. Vạn vật xung quanh nàng đều mờ nhạt, ngay cả hắn cũng mờ nhạt, duy nhất chỉ có nàng là ánh sáng rực rỡ nhất. Nàng, chính là vẻ đẹp yêu mị chốn nhân gian. Hắn yêu nàng, yêu nàng...