"Hả?"
Hình như có chút kinh ngạc, Long Ngọc Lang hứng thú dừng lại, xoay người nhìn đối phương hỏi:
"Vậy ngươi muốn như thế nào?"
"Long Ngọc Lang, không phải ngươi ỷ mình là đệ tử Long gia Lôi Vân thành nên khi dễ ta thế sao?"
"Ý ngươi là gì?"
Trên khuôn mặt của Long Ngọc Lang có một chút châm biếm, lớn giọng nói:
"Long Ngạo, mười năm trước khả năng của ngươi cũng không tệ lắm, nhưng phế vật trước sau cũng là phế vật, dù cho không có gia tộc phía sau ta cũng sẽ thắng ngươi, ngươi tin không?"
"Nỗi nhục hôm nay, ngày khác nhất định ta sẽ đòi lại gấp đôi."
"Có chí khí lắm, nhưng ta có thể nói cho ngươi rõ, chí khí không phải ai đó cho mình mà là thực lực quyết định, không chỉ nói hiện tại, coi như cho ngươi mười năm, hai mươi năm nữa ngươi đều không có cơ hội. Ta lặp lại lần nữa, phế vật chính là phế vật."
Long Ngạo nắm chặt hai tay, gương mặt kiên quyết nói:
"Long Ngọc Lang, một năm sau ta sẽ đi Lôi Vân thành khiêu chiến ngươi, ngươi có dám ứng chiến không?"
Khiêu chiến mình?
"Ha ha ha…"
Nghe được đối phương lại muốn khiêu chiến mình, Long Ngọc Lang bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, trong tiếng cười tràn đầy mỉa mai cùng xem thường, thật giống như nghe được chuyện hài nhất thế gian vậy.
Long Ngọc Lang cười trào phúng ước chừng một phút, bỗng nhiên hắn ngừng cười, khi dễ nói:
"Giỏi lắm, ta sẽ cho ngươi cơ hội, một năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-ngao-chien-than/3159211/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.