Điện thoại kêu lên, Thẩm Thất nhìn số điện thoại, bỗng dưng đau nhói trong tim, nhanh chóng bắt máy: “Alo, dì...Triển Bác có tin tức gì không?” Phía bên kia điện thoại im lặng rất lâu, một phút trôi qua mới nghe thấy tiếng trả lời mệt mỏi: “Cảnh sát nói, đã trôi qua 48 tiếng viện trợ, chỉ e là cơ hội sống sót không lớn.” Bùm---- Thẩm Thất chỉ cảm thấy đầu óc của mình trống không. Thân thể mềm nhũn ra---cô ngồi xuống tấm thảm trải sàn trong phút chốc.
Triển Bác--- chết rồi ư? Sao anh ấy có thể nói chết là chết được? Không phải đã nói suốt đời suốt kiếp vẫn chỉ có hai người thôi sao? Không phải đã hứa rằng lần quay về này sẽ đính hôn hay sao? Đồ lừa đảo, Triển Bác là đại lừa đảo! Thẩm Thất cũng không biết bản thân mình đã ra khỏi cửa như thế nào nữa. Đợi đến khi cô bừng tỉnh thì đã phát hiện ướt đẫm cả người. Cô lấy tay vùi mặt, không biết trên mặt cô là nước mưa hay là nước mắt nữa, dù sao thì cũng đã sớm làm lu mờ tầm nhìn của cô rồi. Thẩm Thất muốn khóc ra, trút hết tất cả ra ngoài. Thế nhưng đến bây giờ cô mới hiểu được, khi đau đớn đến tột cùng, thì sẽ không thể khóc được nữa. Thẩm Thất loạng choạng đi về phía trước, trong cơn mưa như trút nước này, thế giới này cũng chỉ còn lại âm thanh tuyệt vọng mà thôi.
Hạ Nhật Ninh nhìn thấy bóng dáng khập khễnh bên đường, hắn bèn nhận ra đó là người con gái tạo hình cho anh ngay tức khắc, trong lòng hắn chợt nhói lại, đột nhiên mở miệng khi sắp đi ngang qua người cô: “Dừng xe.”