Nhìn thấy Thẩm Thất hướng về phía hắn lắc đầu lia lịa, khóe miệng Hạ Nhật Ninh bất chợt cong lên.
Trong lòng cô đang la hét rất dữ dội.
Cười cái đầu anh! Anh mau giải thích rõ đi chứ!
Cứ tiếp tục như vậy, thì tôi sẽ đi ngủ chung với con ngỗng trắng đó!
Hạ Nhật Ninh... nói: “Còn phòng nào khác nữa không?”
Đối phương cười vô cùng rực rỡ nói: “Có, nhưng đó chỉ là một căn nhà kho. Vả lại, anh cũng biết mà. Trên núi này, không cách nào tránh khỏi những loài như sâu bọ, rắn rết vv... Hầu như nhà kho không được quét dọn cho lắm, cho nên những con như nhền nhện, chuột, rắn thì...”
Thẩm Thất chỉ cảm thấy nổi hết cả da gà trên bắp tay của mình, ghê rợn khắp người.
Vừa mới nghĩ đến những động vật nhỏ bé đó, Thẩm Thất liền mở miệng nói: “A, tôi cảm thấy căn phòng này cũng khá tốt, rất thích hợp cho hai người ở!”
Hạ Nhật Ninh kiềm nén không được nữa bèn cười lên, tiếp tục đi vào trong phòng
.
Thẩm Thất thở dài một tiếng.
Tại sao số của cô lại khổ như vậy.
Xem ra tối nay lại phải ngủ ghế sô-pha rồi... a không, tối nay chắc chỉ có thể nằm dưới sàn nhà mà thôi
Thôi kệ, nằm sàn nhà thì nằm sàn nhà.
Cô đang đi công tác, chứ đâu phải ra ngoài để hưởng thụ đâu!
Tuy rằng, lúc này cô không làm được gì, nhưng cô tới đây để công tác mà!
Thẩm Thất không ngừng suy nghĩ trong đầu, khi cô nhìn thấy hết toàn diện mạo của căn phòng này, thì đã không còn ngại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai/1492569/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.