Phùng Khả Hân đã đi rồi, nhưng bàn tay đang nắm chặt lấy tay của Thẩm Thất không hề được thả ra.
Họ im lặng trong ba giây.
Sau đó Thẩm Thất mới mở miệng nói: “Anh vì tôi mà trở mặt với cô ta, liệu có đáng không? Tôi cũng chỉ là...”
“Kiếp này chưa từng có ai dám uy hiếp tôi cả. Cô ta càng không có tư cách đó.” Hạ Nhật Ninh thản nhiên rút bàn tay lại, hơi ấm đọng lại trên đầu ngón tay, khiến hắn lưu luyến vô cùng.
“Nhưng dù sao thì Hạ Gia và Phùng Gia cũng có quan hệ hợp tác với nhau.” Thẩm Thất vẫn cảm thấy bất an.
“Vậy thì sao chứ? Chẳng lẽ cô cho rằng Hạ Gia ta phải dựa dẫm vào Phùng Gia sao?” Hạ Nhật Ninh đột nhiên cười lên, hắn thò tay vò đầu Thẩm Thất: “Thật đúng là ngốc mà.”
Hèn gì Mạc đại ca thích sờ đầu cô ấy, thì ra cảm giác này lại mềm mịn đến vậy!
Hạ Nhật Ninh chợt cảm thấy, có lẽ hắn đã yêu thích cảm giác này mất rồi.
Thẩm Thất vẫn vô cùng hoang mang: “Hả?”
“Cô cảm thấy Hạ Gia không bằng Phùng Gia sao?” Hạ Nhật NInh nhíu mày lên, đôi mắt hắn không che giấu được sự buồn cười. Cho nên tôi mới phải dỗ dành Phùng Khả Hân ư?”
Thẩm Thất tuy không hề nói gì, nhưng sắc mặt trên mặt cô rõ ràng không phải như vậy.
Dù sao thì gia tộc của Phùng Khả Hân cũng là gia tộc đệ nhất của tỉnh Nghệ An mà!
Nếu không thì, Phùng Khả hân sao lại có thể trở thành đệ nhất thục nữ của tỉnh Nghệ An được cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai/1492581/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.