Một ngày nọ, cô đang suy nghĩ xem nên đi du lịch đâu cho hết mùa hè này thì tự nhiên thân thể mất điểm tựa, bên tai nghe tiếng gió vù vù. Mở mắt ra nhìn thì cô thấy mình đang rơi tự do. Theo bản năng cô nhắm chặt hai mắt lại, hét to.
Khi cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đến báo danh với diêm vương thì mông cô lại truyền đến một trận đau âm ỉ. Mở mắt ra lần nữa cô thấy mình đã ngồi trên mặt đất, cô đứng dậy thấy rất nhiều người, trên người họ mặc quần áo giống như những người cổ đại trong phim cô thường xem. Nhìn xung quanh thấy phong cảnh ở đây rất lạ không giống như thời đại cô đang ở. Tưởng mình đang nằm mơ, cô tự lấy tay nhéo mình một cái, đau đến nỗi cô muốn khóc ngay tại chổ, thế mà cảnh vật xung vẫn vậy, không có bất kì thay đổi nào. Hỏi mới biết mình bị xuyên không đến Hòa Khánh điện.
Ông trời không muốn cô được sống yên ổn thì cô càng phải sống thật tốt vào. Cô phải để cho ông trời thấy cô không có quyền lựa chọn hoàn cảnh nhưng cô có quyền lựa chọn cách đối diện với nó. Số mệnh của cô do cô quyết định, cô sẽ không nghe theo bất cứ sự sắp xếp nào cả. “Đồng Nhất Vi! Châm ngôn của cô là gì? Châm ngôn của tôi là: Làm không hối hận, sống không hối tiếc.” Đây là một truyện nữ cường được đánh giá là vô cùng đặc sắc, mời các bạn cùng đón đọc !
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.