Nghe câu hỏi của cô mọi người khá bất ngờ, cô ấy từ đâu xuất hiện đến đây mà lại không biết đây là đâu?
"Cô thật sự không biết đây là đâu?" - Một người lên tiếng nói lên thắc mắc trong lòng mọi người.
"Biết ta cần hỏi các người à? Sao không biết dùng đầu óc để suy nghĩ vậy?" – Cô khó chịu trả lời.
" To gan, cô dám nói chuyện như thế với thượng thần." – Lại là cô gái lúc nãy.
Tôi chỉ nói sự thật thôi mà, là thần tiên hơn nữa còn là loại "thượng hạn" thì đầu óc phải khác người thường chứ có đâu vẫn ngu như thế đi hỏi những câu vớ vẫn. Tuy nhiên câu này cô chỉ nói trong lòng. Cô cũng không phải là loại không biết nặng nhẹ, dù gì thì cô cũng chưa biết gì về nơi này cũng không biết gì về bọn họ. Nói không chừng nếu làm quá họ sẽ đưa cô đi báo danh với diêm vương thật thì toi đời cô rồi. Cô còn yêu đời lắm, đồ ăn ngon cô còn chưa ăn hết mà sao có thể ra đi như thế được.
Nhất Vi không biết cái gọi là sự thật của cô khiến mọi người kinh ngạc cỡ nào. Người đàn ông cô đang nói chuyện chính là thượng thần Bạch Nhiên. Người đứng đầu Thần tộc, có thân phận được so sánh như Thiên đế. Ngay cả Thiên đế nói chuyện với ông cũng phải nể ba phần thế mà cô lại dám dùng thái độ đó để nói chuyện.
Cô không thèm nhìn cô ta quay sang hỏi người được gọi là thượng thần: " Ngài còn chưa trả lời câu hỏi của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-khong-hoi-han-song-khong-hoi-tiec/63323/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.