Họ mải dùng truyền âm để nói chuyện với nhau mà không hay rằng cô đã rời khỏi chổ ngồi của mình. Đến khi họ phát hiện ra thì cô đã đến bên cạnh bọn họ từ lúc nào.
Lần trước dùng lời nói và biểu cảm làm người khác kinh ngạc còn lần này chỉ cần đứng yên tại chổ cũng đủ làm người ta mở to mắt nhìn cô, miệng giật giật. Xem ra khả năng khiến người khác đứng hình của cô càng lúc càng cao, càng lúc càng lên level mới.
"Xin lỗi nhưng tới giờ ăn của tôi rồi. Mọi người có thể trong thời gian bàn bạc cho tôi trước ăn được không, tôi đói rồi?" – Cô cười nói với bọn họ, giọng lại giống như đây là chuyện tất nhiên.
Đối với cô cái gì cũng không quan trọng bằng đồ ăn, đơn giản chỉ vì đồ ăn là cái thực tế nhất. Muốn suy nghĩ hay làm gì đi nữa thì cũng cần phải có sức lực mà đồ ăn chính là thứ tạo ra sức lực.
Nguyên ngày nay cô chưa ăn gì cả, lúc nãy vì quá ngạc nhiên về chuyện xuyên không nên cô quên mất. Bây giờ có thời gian ngồi nghỉ cô mới nhớ lại. Cô biết đối với bọn họ chuyện của cô rất quan trọng nên phải bàn bạc kĩ. Đồ ăn của bọn họ thì đối diện với chổ cô ngồi, mùi thơm thì cứ bay thẳng vào mũi cô mà cô lại không biết khi nào họ mới bàn bạc xong nên cô chọn cách đơn giản nhất là nói với bọn họ. Bọn họ là thần tiên sẽ không keo tới mức đến 1 bữa cơm cũng không cho cô ăn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-khong-hoi-han-song-khong-hoi-tiec/63324/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.