"Sư phụ sao này con có thể thường xuyên tới đây không?" – Nhất Vi mở mắt nhìn Tiêu Nhan hỏi, vẻ trầm tư lúc nãy hoàn toàn bị thay thế bởi khuôn mặt đầy vui vẻ, chờ mong.
Mặc dù bị nhìn nhưng Tiêu Nhan một chút ngượng cũng không có, vẫn không rời mắt tiếp tục quan sát cô trả lời: "Tùy ngươi".
"Cảm ơn người hihi"
Cô mỉm cười rồi quay đầu nhìn ra hồ cũng không để ý việc người nào đó đang nhìn mình, Tiêu Nhan cũng quay đầu ra hồ không tiếp tục nhìn cô nữa.
Từ bữa đó cô thường xuyên tới đây để luyện kiếm cùng phép thuật, cuộc sống ở đây cũng không đến nổi buồn chán, có sự cho phép của Tiêu Nhan, khoai tây nhỏ cũng thường xuyên tới đây thăm cô. Tự do của cô cũng không bị hạn chế, cô có thể đi khắp nơi, cũng có thể xuất cung nhưng phải báo với Tiêu Nhan một tiếng tuy nhiên nó cũng không làm cô thấy khó chịu. Những tiểu tiên ở đây cũng dần quen với cô, hình như những tiên nga không có hảo cảm với cô thì phải.
Đời cô ghét nhất là quy tắc thế mà trên cung này lại lắm quy tắc, khác xa với chổ của lão Bạch. Tuy chổ lão Bạch cũng có những quy tắc riêng, nhưng nó không nhiều cũng không khó chịu bằng nơi này, cũng may là Tiêu Nhan nói cô không cần phải tuân theo những quy tắc đó chỉ cần không đi quá giớ hạn của mình là được nếu không cô cũng không biết mình sẽ chịu được bao lâu với những quy tắc ấy nữa.
Tháng hai, tiết trời ấm áp. Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-khong-hoi-han-song-khong-hoi-tiec/63330/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.