Thiên Manh vừa ngủ chưa được mười lăm phút thì đã giật mình tỉnh giấc vì cảm giác như có thứ gì đó bò vào trong áo cô.
Cô cứ nghĩ là bản thân gặp lại Tiêu Sở Uy mới mơ thấy cảm giác quen thuộc ngày xưa, không ngờ vừa mở mắt ra thấy ngay một Tiêu Sở Uy bằng xương bằng thịt đã nằm sát bên cô.
Anh ôm cô từ phía sau, khuôn mặt thì đặt lên hõm cổ của cô, tay không nhẹ nhàng hết công phá lượn lờ hai quả núi phía trước, thì là cứ xoa xoa lấy eo cô. Anh thản nhiên hành động cứ như họ vẫn còn là gì của nhau vậy.
Thiên Manh hoảng hốt ra sức vừa chống cự vừa hét lên:
"Tiêu Sở Uy, ai cho phép anh vào đây?"
Tiêu Sở Uy vẫn không có ý định dừng lại, miệng phát ra một câu trúng ngay phóc tim đen của cô
"Sao anh không được vào đây, em giấu gì không muốn cho anh thấy à?"
Đúng là cô có rất nhiều thứ không để anh thấy được, căn phòng này chứa cả đống thứ liên quan tới anh.
Tiêu Sở Uy hiểu cơ thể Thiên Manh còn hơn chính cô, nên anh cứ được thế mà tiếp tục mơn trớn khắp người cô, mò mẫm một lúc anh cũng tìm được khóá kéo của chiếc váy, thẳng tay không thương tiếc mà kéo xuống rồi vứt hẳn xuống giường trong sự bàng hoàng của người nằm cạnh bên, rồi anh còn lật ngửa người cô lại, đè hẳn lên người cô, ra sức hôn lấy cổ cô.
Thiên Manh cố gắng bình tĩnh lại, tỏ ra tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3747495/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.