🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tiêu Sở Uy bất ngờ nhìn sang cô, rồi cười nhẹ.

"Em không cần phải gấp như vậy, anh đang đói nên chưa làm gì được đâu, phải ăn rồi mới có..."

Thiên Manh đột ngột ngẩng đầu lên, cô dùng đôi mắt giống như có thể xé toạc anh ra để ngăn anh nói tiếp.

Có ai như anh không, ngoài mặt thì luôn tỏ ra nghiêm trang đứng đắn, nhưng cứ ở cạnh cô là miệng cứ luôn nói đến những chuyện liên quan đến...nam nữ ân ái.

"Tiêu Sở Uy, anh còn đùa giỡn thì em không tử tế với anh nữa đâu."

Tiêu Sở Uy thấy được sự cộc cằn của cô mà không nói nữa, anh bước được vào nhà thì liền đưa mắt đảo một vòng sau đó anh thay đôi dép lê đi trong nhà, nhàn nhã treo áo khoác lên mắc áo, cũng ung dung xắn lại tay áo như anh mới đi làm về nhà chứ không phải đang làm khách nhà cô.

"Nhà rất đẹp, hợp với em."

Anh lại dùng cùng một lời khen cho hai món đồ của cô.

Thiên Manh sống rất ngăn nắp, bình thường là mỗi ngày sẽ có người đến dọn dẹp, nhưng hôm nay cô giúp việc có việc nên xin nghỉ, cũng may là vẫn không bừa bộn lắm, dù gì cô cũng muốn giữ hình tượng, chia tay rồi nhưng không được mất thể diện trước mặt người yêu cũ.

Thiên Manh liếc nhẹ Tiêu Sở Uy, cô mang túi xách và áo khoác đặt vào tủ gần đó, rồi đi rót một ly nước đặt trên bàn cho anh.

Khách đến nhà không trà cũng bánh, nhưng nhà cô không có trà cũng không có bánh, Thiên Manh giữ chế độ lành mạnh, bia rượu thì miễn đi, những đồ ăn vặt với lượng đường và calo cao cũng đừng mơ xuất hiện trong nhà cô, chỉ có mỗi nước lọc thôi, nên anh cũng không được chọn luôn.

"Anh uống đi."

Tiêu Sở Uy không để tâm lăm, anh nhìn ly nước của cô một cái như cho phải phép, rồi cứ đi tới đi lui nhìn ngó nhà cô, gật gù đánh giá một lần nữa nơi ở của cô.

Đây là một căn hộ rất tinh tế, lại vô cùng thoáng đãng và có thể ngắm được phong cảnh đẹp mắt bên ngoài, bày trí lại rất có tính thẩm mỹ, Thiên Manh rất thích cây bạch quả, điều này Tiêu Sở Uy cũng quá rõ, chỉ là nơi đây không thể trồng được, nên cô đã đặt một vị hoạ sĩ mà cô quen biết vẽ riêng cho cô, cô đã miêu tả về cây bạch quả ở nhà anh cho ông, rồi mang về treo ngay giữa phòng khách, cứ như vẫn có thể ngồi ở phòng kính nhà anh mà ngắm nghía cây bạch quả của anh từng dốc lòng vì cô mà mang về vậy.

Bức tranh to đùng nên muốn che giấu cũng thật khó, dù anh không hỏi nhưng cô cũng tự khai:

"Bức tranh em được tặng.

Kết thúc lời nói vẻ ửng hồng trên mặt đã bán đứng cô mà phản chiếu ra hai chữ "nói dối".

Anh nhận ra nhưng không bình luận, mà chuyển ánh mắt ra phía bên ngoài ban công, ngoài đó trồng những cây xanh và hoa thơm đỏ hồng tím đủ loại, nhìn ra đó anh còn tưởng tượng luôn được dáng vẻ thanh mảnh của cô mỗi ngày sẽ đứng ở đó thẫn thờ một mình rồi tưới tắm cho chúng.

Quan trọng nhất là nơi đây không một dấu vết có sự sống của đàn ông.

Nghĩ đến đây anh nhếch miệng cười một cái rồi đi thẳng về phía nhà bếp.

Căn bếp của cô bóng loáng như chưa từng được dùng bao giờ, tất cả còn mới toanh và dụng cụ nhà bếp cũng được cất gọn trong kệ bếp. Tiêu Sở Uy cũng biết sự ngăn nắp của Thiên Manh, chỉ là gọn gàng đến cỡ này thì quá mức tưởng tượng.

Anh gác lại suy ngẫm mà đi đến tủ lạnh.

Vừa mở ra anh đã nhướng mày, im thin thít như bị nhiệt độ của tủ lạnh đóng băng mất rồi, vẻ bối rối cũng phảng phất trên gương mặt vốn rất tao nhã của anh, đúng là Thiên Manh không lừa anh, nhà cô không có gì đàng hoàng ăn cả, ngoài trứng và cà rốt cùng một ít đồ ăn có thể chế biến nhanh.

Giờ thì anh đoán được tại sao cái bếp của cô lại sáng bóng như vậy rồi.

"Làm sao mà em sống được tới giờ này vậy?"

Anh nói vọng đến nhưng mắt vẫn nhìn chăm chăm vào tủ lạnh như đang nghĩ gì đó.

"Em đã nói rồi, nhà không có gì để ăn đâu."

Thiên Manh mắt thu lại giọng cũng nhỏ xuống, tự dưng thấy mất mặt, miệng đắng lưỡi khô, cứ như bị anh nhìn thấy được khuyết điểm của bản thân vậy.



"Anh muốn nấu món gì, cần nguyên liệu gì thì ghi ra đi, em sẽ đi mua."

Nhưng anh thì thấy được cái mặt đầy mệt mỏi của cô, đi làm cả buổi còn hốt hoảng sợ sệt như vậy, nhưng nếu anh đòi đi cùng chắc chắn là cô sẽ không đồng ý, dễ gì mà cô để anh tự ý đi lang thang xung quanh khu này của cô nữa, anh cũng không muốn cô vất vả đi ra ngoài một mình, xách những thứ nặng nhọc đó về.

"Không cần đâu, nhiêu đây cũng được rồi, em đi tắm rồi nghỉ ngơi một chút đi, anh sẽ xong ngay thôi."

Chưa chờ cô kịp cất giọng, anh đã lôi hết những thứ có thể nấu được trong tủ lạnh ra ngoài, cứ vậy mà loay hoay bận bịu rất tự nhiên, như anh rất quen thuộc với nơi đây.

Thiên Manh nhìn theo bóng lưng của anh, ánh đèn nhà bếp dịu dàng chiếu một luồng sáng lên người anh, bây giờ trông anh như một vị thần giáng trần vậy.

Cô bất giác ngẩn người rồi thở dài một tiếng, nhưng cũng để mặc anh mà quay đi. Cái này là anh tự nói, không phải cô ngược đãi khách đến nhà đâu.

Thiên Manh tắm xong bước ra thấy thức ăn dọn sẵn trên bàn, cũng đạm bạc như tủ lạnh cô vậy, chỉ có điều anh

không quên ép cho cô một ly cà rốt.

"Dùng hết những gì em có." anh nhìn về phía cô nói rồi kéo ghế ngồi xuống, Thiên Manh cũng ngồi xuống theo

anh.

Bữa ăn cũng yên lặng một lúc, họ giờ cứ như cặp vợ chồng trẻ cùng nhau thưởng thức một ăn bình đạm, Thiên

Manh tự dưng lại thấy khoảnh khắc này sao lại ấm áp đến như vậy, sóng trong lòng lại đánh dồn dập nữa rồi, cô

chẳng những nuốt thức ăn, mà còn phải nuốt nhanh cảm xúc đó xuống.

Tiêu Sở Uy nhìn cô một lúc lại lên tiếng: "Tóc dài rất hợp với em."

Không biết từ lúc gặp lại cô đến giờ anh đã nói từ " hợp với em" bao nhiêu lần rồi, khiến Thiên Manh hơi dị ứng.

"Anh xem xem còn thứ hợp với em nữa không, nói luôn một lúc, đừng tách ra nói nhiều lần như vậy."

"Anh."

Tiêu Sở Uy thẳng thừng nói khiến cô chỉ biết câm nín, nín luôn đến hết bữa ăn.

Bữa ăn đơn giản, nhưng nó vừa miệng đến mức khó chịu, bao lâu rồi, cô mới được cùng anh ăn một bữa ăn gia

đình thế này.

Bữa ăn kết thúc, còn không đợi kịp dọn dẹp cô đã nhanh chóng đuổi anh đi.

"Nhà cũng đến rồi, nước cũng uống rồi, cơm cũng ăn rồi, anh có thể đi được chưa?"

Nhưng anh lại xem cô như tàng hình, cẩn thận thu dọn bàn ăn cho cô, còn tất bật lau dọn sạch bếp và chén dĩa.

Thiên Manh có chút y náy, vì đang là sinh nhật anh mà còn bắt anh nấu ăn cho cô, rồi phải dọn dẹp nữa, lương

tâm tri dậy nên lết thân đi vào để phụ anh.

Mọi thứ vừa xong Thiên Manh vừađi ra vừa nói.

"Giờ thì anh đi được rồi đúng không?"

Nhưng Tiêu Sở Uy mắt điếc tai ngơ, như không nghe gì cả, anh cứ vậy mà nằm dài ra ghế sofa.



"Anh mệt rồi, ngủ một chút đã."

"Anh..!"

Thiên Manh cả người như đang hoa thạch mà không nói được gì.

Cô chùn mắt xuống nhìn khuôn mặt anh đang nằm ngoan ngoãn trên sofa, có chút mệt mỏi.

Cô lại mềm lòng, không hối anh đi nữa.

Chắc là anh đã đi từ sân bay đến đây...

Nấu ăn cũng vất vả...

Thôi, nằm một chút cũng không mất mát gì, thế là Thiên Manh không thèm nói gì nữa, mà mặc cho anh nằm đó, mà trở lại phòng ngủ...

Một lúc sau,

Thiên Manh ở trong phòng nhưng lòng dạ liên hồi bức bối, cô cũng không nhịn được mà nhẹ nhàng hé cửa nhìn ra, chầm chậm như ăn trộm mà bước đến phòng khách nhìn anh cả buổi, cô lấy ngón trỏ chọt chọt lấy vai anh, không thấy phản ứng, cô đoán anh đã ngủ say, nên bình thản đưa tay sờ nhẹ lên trán anh:

"Có chút nóng, nhỉ?"

Thiên Manh tự sờ lên trán mình rồi lại sờ lấy trán anh, miệng lí nhí tự hỏi.

Cô lại đứng yên nhìn anh một lúc, thở dài một hơi như sắp đưa ra một quyết định rất khó khăn.

Bây giờ còn phải chăm sóc chồng sắp cưới hộ người khác nữa chứ.

Cô trực tiếp đi đến kệ thuốc lấy gói thuốc cảm để cạnh ly nước trên bàn cho anh.

Dù gì người cũng đang ở đây, anh có mệnh hệ gì, rắc rối cũng là cô.

Chần chừ một lúc cô nhỏ giọng nói một câu: " Sinh nhật vui vẻ." (

Xong xuôi Thiên Manh đi về phòng, cô định ngồi xem lại tài liệu chờ anh thức dậy, nhưng lại nằm ra giường mà ngủ quên mất.

Ngoài phòng khách,

Thiên Manh quay đi chưa được bao lâu thì môi Tiêu Sở Uy cũng kéo nhẹ lên.

Anh không hề ngủ!

Anh nhìn qua gói thuốc cảm trên bàn, nụ cười hiện rõ hơn trên mặt.

Rõ ràng là rất lo cho anh.

Thiên Manh ngủ được một lúc, cửa phòng cô liền bị mở ra, Tiêu Sở Uy chầm chậm bước vào, anh tựa cửa đứng nhìn thân hình nhỏ nhắn quen thuộc trên giường, cũng lâu rồi anh mới được chiêm ngưỡng lại, ánh mắt có chút luyến tiếc không muốn rời, nếu người nằm ngoài kia không phải là anh, chắc chắn cô không yên tâm mà ngủ ngon như vậy.

Mắt anh liếc vội xung quanh căn phòng, căn phòng rộng tương đối, mà cách bày trí lại vừa đơn giản vừa tinh tế đầy tính nghệ thuật đúng như tính cách và khí chất của cô, anh cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, nhưng rồi anh bị bức ảnh trên bàn làm cho kinh ngạc, anh nhẹ chân bước đến vì sợ cô tỉnh giấc, tim anh như những chùm pháo hoa đang rạo rực trên bầu trời, môi anh nhếch nhẹ nở nụ cười, tay dứt khoát cầm lấy bức ảnh mắt đảo sang nhìn lại hình bóng trên giường.

Còn cứng miệng với anh.

Không để quá lâu, anh ngồi xuống giường, cúi mặt gần xuống bên tai cô cất giọng:

"Từ giờ em đừng hòng chạy đi đâu nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.