Tiêu Sở Uy bất ngờ nhìn sang cô, rồi cười nhẹ.
"Em không cần phải gấp như vậy, anh đang đói nên chưa làm gì được đâu, phải ăn rồi mới có..."
Thiên Manh đột ngột ngẩng đầu lên, cô dùng đôi mắt giống như có thể xé toạc anh ra để ngăn anh nói tiếp.
Có ai như anh không, ngoài mặt thì luôn tỏ ra nghiêm trang đứng đắn, nhưng cứ ở cạnh cô là miệng cứ luôn nói đến những chuyện liên quan đến...nam nữ ân ái.
"Tiêu Sở Uy, anh còn đùa giỡn thì em không tử tế với anh nữa đâu."
Tiêu Sở Uy thấy được sự cộc cằn của cô mà không nói nữa, anh bước được vào nhà thì liền đưa mắt đảo một vòng sau đó anh thay đôi dép lê đi trong nhà, nhàn nhã treo áo khoác lên mắc áo, cũng ung dung xắn lại tay áo như anh mới đi làm về nhà chứ không phải đang làm khách nhà cô.
"Nhà rất đẹp, hợp với em."
Anh lại dùng cùng một lời khen cho hai món đồ của cô.
Thiên Manh sống rất ngăn nắp, bình thường là mỗi ngày sẽ có người đến dọn dẹp, nhưng hôm nay cô giúp việc có việc nên xin nghỉ, cũng may là vẫn không bừa bộn lắm, dù gì cô cũng muốn giữ hình tượng, chia tay rồi nhưng không được mất thể diện trước mặt người yêu cũ.
Thiên Manh liếc nhẹ Tiêu Sở Uy, cô mang túi xách và áo khoác đặt vào tủ gần đó, rồi đi rót một ly nước đặt trên bàn cho anh.
Khách đến nhà không trà cũng bánh, nhưng nhà cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3747494/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.