Suốt cả dọc đường, anh và cô không nói với nhau câu gì, anh còn ung dung nhắm mắt cứ như đang ngủ mà yên
lang de co cho di.
Cô thì phải đau đầu đến độ nào rồi, phải cố giữ tinh thần để vững tay lái, mà anh thì...
Thoải mái đến như vậy sao?
Cho đến khi xe về đến căn hộ, anh cứ như được lập trình sẵn mà tự giác mở mắt kéo ghế thẳng lên ngồi dậy.
Tiêu Sở Uy thấy cô rất gấp gáp mà lái xe thẳng vào hầm, rồi dừng lại, ngó nghiêng một lúc, bất giác cô vừa thấy người quen liền cúi người xuống, như thể cô đang là kẻ trộm sắp lẻn vào nhà người khác vậy.
Nhưng rồi Thiên Manh nhận ra, người cần trốn là anh mới đúng, vì đây là xe của cô mà, không cần suy nghĩ, Thiên Manh quay qua anh lấy cái túi của bản thân đưa trước mặt anh, giọng đầy sự cầu xin:
"Mau, anh che mặt lại đi."
Tiêu Sở Uy nhướng mày ngẩn người nhìn cô: "Che lại?" hai người họ bây giờ bốn mắt nhìn nhau, nhưng không phải là dạt dào tình cảm mà là ngập tràn sự thù địch. Anh không biết nên cảm thấy như thế nào, vì chính anh tự tạo nên kịch bản này, ép cô phải chở anh về nhà cô, rồi khiến cô sợ đến mức cư xử như thế này.
Nhưng cứ tưởng anh sẽ làm theo, ai ngờ anh lại kéo cái túi của cô xuống, ngẩng cao đầu với khí thế hừng hực mà mở cửa xe bước ra.
Thiên Manh chỉ biết mở to mắt nhìn theo anh mà không làm gì được, bây giờ hối hận cũng muộn rồi, là cô tự mình dẫn sói về nhà, vậy là cô nhanh tay cởi dây an toàn mà đi theo xuống, rồi chạy về phía anh nắm tay anh kéo đi thật nhanh.
Bây giờ cô chỉ muốn biến thật mau vào thang máy vì sợ Mộng Thần sẽ về tới, hay gặp phải người quen nào nữa.
Thời gian Thiên Manh ở đây chưa có người đàn ông nào bước chân vào nhà cô, bây giờ anh xuất hiện thế này, cô phải nói sao đây, cô không muốn nói dối, nhưng càng không thể thành thật được.
Tiêu Sở Uy thì ngược lại, anh thấy cô như vậy nên đã thay đổi suy nghĩ, chính là muốn chờ gặp được Mộng Thần để cậu ta thấy anh, không chỉ Mộng Thần mà tất cả người quen của cô luôn.
Mặc cho cô có kéo anh đi nhanh cách mấy, anh cũng chỉ chậm chạp lê cái chân bước đi, cả nửa ngày mới tới được thang máy, Thiên Manh bực đến mức muốn quay lại đẩy anh đi như một cái xe đấy hàng vậy.
Tới thang máy, cô đã vội vã bấm ngay số tầng của bản thân đi lên, vừa ấn cô vừa cầu nguyện là không ai xuất hiện giữa chừng, chỉ là cô nhanh nhẹn bao nhiêu thì anh lại rề rà bấy nhiêu, chỉ cần thấy bóng người đi gần đến anh đã lấy tay chặn thang máy lại chờ cửa, anh đang mong càng nhiều người thấy họ càng tốt.
Chỉ là Thiên Manh không ngờ, cô né được Mộng Thần nhưng không né được bà tám hàng xóm của cô, chị Bạch Quân thân ái, chị đây mang danh nhiều chuyện còn hơn cả Mộng Thần, cứ vậy mà chị ta niềm nở bước vào rồi nỏ nụ cười hướng về phía Thiên Manh.
Mắt Bạch Quân quét sơ qua từ khuôn mặt của cả hai rồi rớt nhanh xuống tay Thiên Manh, hiện tại tay cô đang nắm chặt lấy tay anh, lúc nãy vì muốn anh đi nhanh mà cứ tự nhiên nắm lấy, vào thang máy vẫn còn hồi hộp nên quên luôn phải buông ra.
"Thiên Manh người yêu của em sao, lần đầu chị mới gặp đó nha."
Thiên Manh lúc này như bị bắt tại trận liền rút tay lại, cô cố gắng dùng não, không hiểu sao lúc này cô lại tỉnh táo đến vậy, liền cười gượng, mở miệng phủ định liên tục:
"À không, không, không phải, là anh trai của em, anh ấy đến em xem sống như thế nào đó mà."
Nói xong cô còn quay sang cười bất lực với anh, gọi anh một tiếng:
"Anh trai."
Cô còn đá mắt với anh, đôi mắt mong mỏi chất chứa sự thỉnh cầu để anh hiểu được, mà phối hợp một chút.
Tiêu Sở Uy nghe xong thì cả khuôn mặt biến sắc khó coi, dùng đôi mắt đen thui nhìn cô, hằng giọng xuống như muốn hỏi lại những gì cô vừa nói:
"Anh trai?"
Thiên Manh nghe giọng của anh, bỗng nhiên cảm thấy như có một luồng gió mạnh mẽ kéo đến khiến cả người ớn lạnh đến mức đủ mát cho cả mùa hè.
Mà mặc kệ, bây giờ thanh danh của cô quan trọng hơn.
Thiên Manh đã nghĩ rằng anh sẽ hợp tác, ngờ đâu anh không thèm nói một từ nào nữa, còn dùng đôi mắt sắc như dao nhọn mà liếc cô một cái thật mạnh, rồi đưa lưng tựa vào thang máy, hai tay khoanh trước ngực, mắt cũng chuyển sang nhìn vào bảng điều khiển.
Anh cứ như người lạ, và xem cô cùng chị hàng xóm là không khí.
Tình cảnh phút chốc trở nên ngượng nghịu vô cùng.
Vậy là Thiên Manh phải tự cứu lấy cái tình huống khó xử tự gây cô ra.
Đúng là vuốt mặt không nể mũi, đã đòi đến ăn trực nhà người khác, mà còn giở ra thái độ khó ở như vậy, Thiên Manh cũng liếc lại anh một cái rồi quay lại nở ngay nụ cười xã giao thường thấy với chị hàng xóm.
"Haha, chị Bạch Quân anh trai em sống ở nước ngoài lâu rồi, quên mất tiếng mẹ đẻ, chắc anh ấy đang bị lệch múi giờ nên có phần cáu gắt, chị thông cảm mà đừng để tâm nha."
Chị hàng xóm đương nhiên là không hề để tâm rồi, vì chị để tâm đến hai chữ: "Anh trai" này của cô hơn, nên rất nhanh cô đã nghe chị hàng xóm đáp lời:
"Không sao, đẹp trai như thế này thì có nói tiếng gì cũng được, haha.
Nói xong còn đưa tay che miệng cười e thẹn đầy nữ tính.
Thiên Manh cũng cười hùa theo vì nghĩ cô thoát được một kiếp rồi, cô còn đang lẩm nhấm cầu nguyện cho thang máy nhanh đến tầng 17 thì đã thấy chị hàng xóm tiếp tục nhe răng cười lên, với nét mặt hiện đầy mục đích, chị ta kéo Thiên Manh lại gần nói nhỏ:
"Thiên Manh anh trai của em, đã có bạn gái chưa?"
"Có thể cho chị thông tin liên lạc không?"
Câu hỏi của chị hàng xóm vừa xong thì thang máy cũng tới nơi, Thiên Manh định đánh trống lảng bước ra nhưng làm gì dễ như vậy.
Chị Bạch Quân này đã không những nhiều chuyện mà còn rất mê trai, làm sao có thể bỏ lỡ miếng thịt ngon từ đâu dâng đến tận miệng thế này được, vốn dĩ chị ấy ở tầng 18, nhưng mà vì chờ Thiên Manh trả lời nên chị ta khoác lấy Thiên Manh rồi bước ra theo họ.
Thiên Manh không cười nổi nữa, tự dưng cô ghét cái mặt thanh tú đẹp đến rạng ngời này của Tiêu Sở Uy chết đi được, đang khó ăn khó ở vậy rồi mà vẫn quyến rũ phụ nữ được hả.
Cô quay sang nhìn Tiêu Sở Uy một cái, anh vẫn vẻ đang trong mặt lạnh ngắt đó,
Vậy là cô nhếch môi cười lên một cách gian xảo mà tự tin nói với chị hàng xóm:
"À, anh trai em sao, anh ấy không thích phụ nữ đâu."
"Kiểu...chị hiểu mà đúng không."
Thiên Manh nói xong tự dưng cảm thấy có chút tội lỗi, nhưng rồi cảm giác áy náy đó lập tức biến mất mà thay bằng:
"Đáng đời anh, ai mượn anh tự dưng xuất hiện rồi đòi tới đây cho bằng được làm gì?"
Câu nói của cô cũng khiến Bạch Quân liền tắt ngủm nụ cười, chị ta cũng đưa mắt nhìn sang Tiêu Sở Uy, thân hình này, khuôn mặt này, đúng là chị đang tiếc dữ lắm rồi, chị đành tặc lưỡi một cái như thể bị vụt mất miếng mồi ngon, cuối cùng cũng chỉ có thể cười gượng gạo nói:
"Ố, à, ừ, chị hiểu chị hiểu, vậy hai anh em về nhà đi, chúc anh trai em sớm tìm được người tâm đầu ý hợp nha."
Nói rồi còn bước đến vỗ vỗ lên vai và gật đầu mỉm cười với Tiêu Sở Uy một cái.
Tiêu Sở Uy không hiểu được họ đang nói gì, anh chỉ biết nhăn mặt nhìn sang Thiên Manh.
Thiên Manh không thèm để tâm, dù gì anh cũng không biết được, mà biết được cũng có làm sao?
Thân thì sắp cưới em gái của bạn thân, mà còn vác mặt chạy đến nhà người yêu cũ quấy rối, coi như anh tự chuốc lấy đi.
Vừa lấy bóng dáng chị hàng xóm đi mất Thiên Manh thở mạnh một cái, sau đó quay sang nhìn anh như ra lệnh đề anh đi theo, cô dùng vân tay mà mở cửa nhà, nhưng khi nãy vì hồi hộp quá nên sợ đến toát mồ hôi tay, ấn mãi không mỡ được, cuối cùng vì sợ ai đó lại tiếp tục xuất hiện, nên mở nhanh bảng điều khiến rồi nhập mật khẩu.
Thiên Manh đã bấm rất nhanh, nhưng cũng không qua được con mắt tinh tường của Tiêu Sở Uy, anh nhìn theo chuyển động của ngón tay cô; mật khẩu chính là ngày sinh của cô và anh, cô luôn dùng nó dù là mật khẩu điện thoại hay bất kỳ thứ gì.
Góc mắt đào hoa cũng cong lên hiện rõ sự vui vẻ, anh cứ như đang bày binh bố trận xung quanh cô.
Thiên Manh đẩy cửa mở ra rồi nhường cửa cho anh đi vào trước.
"Cảm ơn, em gái."
Anh nói xong thì bước đi như một đứa con nít đang chọc mẹ tức điên lên, cứ nhích từng bước một, vừa bước còn vừa dùng đôi mắt nghịch ngợm mà nhìn cô trân trân.
Khỏi nghĩ, Thiên Manh đưa tay đẩy thật mạnh anh vào trong, rồi đóng sầm cửa lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]