Suốt cả dọc đường, anh và cô không nói với nhau câu gì, anh còn ung dung nhắm mắt cứ như đang ngủ mà yên
lang de co cho di.
Cô thì phải đau đầu đến độ nào rồi, phải cố giữ tinh thần để vững tay lái, mà anh thì...
Thoải mái đến như vậy sao?
Cho đến khi xe về đến căn hộ, anh cứ như được lập trình sẵn mà tự giác mở mắt kéo ghế thẳng lên ngồi dậy.
Tiêu Sở Uy thấy cô rất gấp gáp mà lái xe thẳng vào hầm, rồi dừng lại, ngó nghiêng một lúc, bất giác cô vừa thấy người quen liền cúi người xuống, như thể cô đang là kẻ trộm sắp lẻn vào nhà người khác vậy.
Nhưng rồi Thiên Manh nhận ra, người cần trốn là anh mới đúng, vì đây là xe của cô mà, không cần suy nghĩ, Thiên Manh quay qua anh lấy cái túi của bản thân đưa trước mặt anh, giọng đầy sự cầu xin:
"Mau, anh che mặt lại đi."
Tiêu Sở Uy nhướng mày ngẩn người nhìn cô: "Che lại?" hai người họ bây giờ bốn mắt nhìn nhau, nhưng không phải là dạt dào tình cảm mà là ngập tràn sự thù địch. Anh không biết nên cảm thấy như thế nào, vì chính anh tự tạo nên kịch bản này, ép cô phải chở anh về nhà cô, rồi khiến cô sợ đến mức cư xử như thế này.
Nhưng cứ tưởng anh sẽ làm theo, ai ngờ anh lại kéo cái túi của cô xuống, ngẩng cao đầu với khí thế hừng hực mà mở cửa xe bước ra.
Thiên Manh chỉ biết mở to mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3747493/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.