Câu nói của Thiên Manh khiến Tiêu Sở Uy nối cơn bùng nổ, anh nghiễn chặt răng, nhưng khoé môi lại nhếch lên không rõ là có phải là cười không nữa, anh còn chồm hẳn người sang ghế của cô, cự ly cả hai đã gần nay càng gần hơn.
Thiên Manh lại bất giác nuốt nước bọt vì nhan sắc của anh rõ ràng là rất có sức hấp dẫn với cô, khiến cho hồn cô bị hớp đi mất, bây giờ tự dưng cô lại nhớ đến đêm họ ở khách sạn, dù chỉ có chút ngắn ngủi, nhưng lại dâng trào cảm xúc, dù gì cô cũng đã không thân mật với ai lâu như vậy rồi, giờ anh lại như thế này, cô như bị "sa-tan" cám dỗ vậy, những hình ảnh nóng bỏng của cả hai cũng lũ lượt kéo về, làm cho mặt cô cũng đỏ lên một chút.
Chỉ là anh thì ngược lại, ánh mắt anh tối đen như mực, trong đầu có nhiều suy nghĩ, anh sợ rằng cô đã bắt đầu để tâm đến Mộng Thần, nên cũng không do dự mà hỏi thẳng:
"Em và câu ta..."
Thiên Manh nghe xong thì liền thức tỉnh, cô cứ như bị người yêu tra khảo mà lập tức giải thích:
"Không có, Mộng Thần mà biết thì chẳng khác nào nói cho nhà báo biết cả, em không muốn người khác hiểu lầm em với anh...."
Đúng là cô rất sợ Mộng Thần phát tán thông tin, với cô Mộng Thần chỉ là một tên có phong cách dở hơi nhưng đổi lại là rất tốt tính, đặc biệt là cái miệng của cậu ta, không bao giờ giữ được bí mật.
Nói đến đây Thiên Manh liền thấy Tiêu Sở Uy nở nụ cười hài lòng, cô cũng nhận ra bản thân lại vội vàng rồi, tại sao cô phải giải thích với anh, mà tại sao cô lại không thể có gì mới Mộng Thần.
Thiên Manh lườm anh một cái rồi lấy tay đẩy Tiêu Sở Uy ngồi lại ghế, lúc này cô có chút bối rối, nhưng rồi cô cũng đưa tay khởi động xe, miệng thốt ra một câu hoàn chỉnh:
"Anh ở khách sạn nào, em đưa anh đến đó."
Thiên Manh lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất là phải tiễn anh đi thật nhanh.
Tiêu Sở Uy quay mặt sang nhìn cô, cười lên một cách đen tối:
"Sao em gấp gáp vậy, vừa gặp anh đã đòi đến khách sạn rồi."
Tiêu Sở Uy mặt lúc này cũng dày lên thêm, không ngại nói những lời khiến Thiên Manh chỉ biết đỏ mặt nhìn anh.
"Anh...!" Cô bất lực đưa mắt nhìn chầm chầm vào anh, mang theo một tia giận dữ cảnh cáo.
Rồi anh cũng coi như chưa thấy gì cả, dửng dưng nói tiếp:
"Anh đói rồi, đi ăn trước đã."
"Đi ăn trước..???" ăn trước rồi sau đó còn làm gì nữa? Thiên Manh vẫn trợn to đôi mắt nhìn anh.
Tiêu Sở Uy vẫn thản nhiên tựa lưng vào ghế xe, còn thoải mái hạ ghế xuống ngả lưng một chút, dáng vẻ vô cùng thư thái. Trước giờ toàn là anh chở cô đi, cuối cùng cũng có ngày anh ngồi xe cô lái.
Thiên Manh cũng không thèm đôi co thêm với anh nữa, cô cất giọng:
"Ở khách sạn không phải có nhà hàng sao, anh đến đó rồi tự ăn đi."
Cô không muốn dây dưa với anh, không biết anh muốn làm gì, nhưng hiện tại dù Hạ Vân có biết mà hiểu lầm hay không, thì cô cũng không cho phép bản thân dễ dãi với anh nữa, một cảm giác tội lỗi vì đi cùng với chồng sắp cưới của người khác, cô cứ như sắp biến từ người yêu cũ thành người thứ ba luôn rồi. (
Tiêu Sở Uy thì làm sao mà buông tha rồi bỏ qua cơ hội được trải nghiệm cảm giác mập mờ này với cô cho được.
"Hình như em vẫn rất muốn cùng anh vào khách sạn."
Anh cũng biết rõ với tính của Thiên Manh chỉ cần nói những lời lưu manh cô sẽ sợ.
Đúng ý anh rồi, Thiên Manh sợ anh nói thêm những lời như vậy mà chịu khoan nhượng,
"Được rồi, được rồi, anh muốn ăn gì, em đưa anh đi."
Nghĩ lại thì đưa anh đến đó rồi cô chạy đi cũng đâu khác gì.
Nhưng anh nghe thấy sự nhân nhượng của cô liền bật ngồi dậy, trong đầu như tính toán gì đó, mà chỉ anh biết được.
"Bất kỳ nơi nào sao?"
"Bất kỳ đâu, chỉ cần xe chạy được em sẽ đưa anh đi."
Thiên Manh không đề phòng, cô kéo lấy dây an toàn thắt lại, sau đó tay đặt lên vô lăng, chuẩn bị cho xe chạy.
Nghe được lời mong muốn, anh cũng không ngại nói ra luôn ý định của bản thân:
"Anh muốn ăn ở nhà em."
Vừa dứt câu xe chưa lăn bánh được bao xa đã bị Thiên Manh thắng gấp lại, khiến người trong xe cũng bị lắc theo.
Thiên Manh thở dài yếu ớt, cô không biết nên thốt ra câu chữ gì trong tình huống này đây, gặp anh ở đây thế này đã khiến cô muốn phát điên vì phải dẹp loạn cho anh rồi, giờ đòi đến nhà cô. Có thần kinh không ổn định mới đồng ý, chuyện lần trước ở khách sạn ám ảnh cô đến mức lúc ngủ cô còn mơ thấy được khuôn mặt anh gần sát bên mà hôn lấy cô.
Anh sợ cô cả đời này không thể quên nổi anh hay sao?
Sau khi đấu trí đấu dũng cả một lúc, Thiên Manh nghiến răng nghiến lợi bắn ra một câu đầy khói thuốc súng:
"Tiêu Sở Uy, nếu anh còn không nghiêm túc, em sẽ mặc kệ anh ở đây."
Thấy sự tức giận của đối phương, anh bắt đầu tận dụng những gì anh biết để có thể khiến Thiên Manh mềm lòng:
"Đồ ăn ở đây anh ăn không quen, anh muốn tự nấu."
Không thương lượng được được thì anh ăn vạ, dù gì anh cũng phải đến được nhà cô.
Thiên Manh cảm giác như bản thân bị thần kinh thật rồi, sao cô lại xiêu lòng, vì cô nghĩ đồ ăn ở đây đến cô là người bản địa chỉ rời đi có mấy năm mà ăn lại còn không quen, nói gì một người lần đầu đến đây như anh.
"Nhà em không có gì để ăn cả."
Dù có chút tội nghiệp anh, nhưng Thiên Manh cũng phải nhỏ giọng thuyết phục, mà cô cũng nói sự thật, nhà cô dù có bếp nhưng cô luôn coi nhà Mộng Thần mới là bếp, mỗi ngày cô đều ăn ở đó thì có gì để cho anh ăn.
"Vậy thì nấu, anh sẽ nấu cho em."
Anh biết rõ cô thích đồ ăn anh nấu, anh còn tính luôn cả việc nấu mì kéo để dụ dỗ cô.
Thiên Manh tay cứng đơ mà nắm chặt vô lăng, hôm nay cô mặc chiếc váy dài tay, nhưng vẫn không che chắn được chiếc vòng đeo ở tay mà Tiêu Sở Uy từng tặng cô dịp sinh nhật, cô đã đeo nó như vật quen thuộc, quen đến mức quên mất chủ nhân nó đang ngồi cạnh bên, vô ý để lộ ra ngoài. Đến khi thấy ánh mắt của Tiêu Sở Uy cô mới nghĩ đến mà kéo tay áo che lại.
Bị anh đánh úp nên cô không chuẩn bị được cái gì cả, còn đang định sống cả đời này với những kỷ niệm của anh, cô làm gì nghĩ ra được anh sẽ đến đây thế này, nên mới thoải mái giữ mọi thứ bên mình.
Nhưng muộn rồi, Tiêu Sở Uy đã thấy chiếc vòng, trong lòng rạo rực lên sự vui sướng, đến nước này rồi, chỉ còn cách lấn tới dồn dập khiến cô mềm như tàu hủ mới thôi.
Anh bắt đầu dùng đến khổ nhục kế, giọng nghẹn ngào, khuôn mặt buồn tủi, như thể ai đó áp bức anh:
"Hôm nay là sinh nhật anh, chắc em cũng quên rồi nhỉ?"
"Quên" làm sao cô có thể quên được khi trên điện thoại cô vẫn còn đánh dấu ngày sinh của anh, chỉ là sự xuất hiện bất ngờ của anh đúng là cô có chút quên mất.
Nhưng mà sinh nhật sao anh không ở cùng người yêu mới, chạy đến đây làm gì rồi nói những lời này khiến cô phải khó xử như vậy.
Thiên Manh bây giờ như một kẻ ba phải đứng giữa hai linh hồn của bản thân vừa xuất ra, nhìn chúng đứng đối lập mà cãi nhau,
Một Thiên Manh nói là: "Mặc kệ anh đi, cứng rắn lên, đồng ý là chỉ khổ thân cô thôi, anh đã có người mới rồi, không liên quan đến cô nữa, dứt khoát từ chối thì anh sẽ tự giác mà đi thôi."
Nhưng một Thiên Manh còn lại thì nói, "Anh vốn dĩ đã không mấy vui vẻ với ngày sinh nhật rồi, để anh ăn một mình chắc sẽ rất đáng thương, mà dù gì cũng là ngày anh sinh ra, anh nên được ăn những món anh mà thích, một lần nữa thôi, coi như là vì cô sai với anh trước, nên bây giờ nhịn anh đi."
Quan trọng hơn là nó còn nói rất thuyết phục:
"Anh đến đây thế này không biết là tiểu Lưu có đi cùng không? lỡ may anh bị lừa thì sao? một thân một mình ở nước ngoài, cảm giác này cô quá rõ."
Anh thấy mặt cô cứ ngơ ra, cũng không một lời hồi đáp nên lại tiếp tục tấn công:
"Ăn một bữa cơm tử tế ngày sinh nhật, coi như là ước nguyện của anh, có được không?"
Vẫn im lặng, "..."
Thiên Manh đang sắp nổ tung rồi, cô phải suy nghĩ, cố gắng suy nghĩ, nhưng bắt đầu có chút động dao động rồi, cô đang muốn nghe theo trái tim mình nữa rồi...
Thấy được vẻ mặt đó của cô, anh cũng bắt chước cách cô trước đây từng làm nũng với anh mà ho nhẹ vài tiếng:
"Khụ Khu khu.."
Thiên Manh nghe thấy liền quay sang nhìn anh, bất giác chọt ngón tay vào bảng điều khiển để tăng nhiệt độ máy lạnh lên, thời tiết hai nơi chênh lệch rất lớn, anh đến đột ngột như vậy rất dễ bị sốc nhiệt.
Đúng là không phải tự nhiên mà người đời lại nhắc nhở chúng ta nếu không muốn tự ngược bản thân thì phải cắt đứt liên lạc với tình cũ, bao nhiêu sở thích, thói quen của cô anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, anh hiểu cô như sống với cô mấy trăm năm rồi, không chỉ vậy, Tiêu Sở Uy còn đọc được ý nghĩ của Thiên Manh như đọc một quyển sách vậy, hiện rõ lên hết chỉ cần nhìn một cái là đoán được ngay, nên mỗi câu mỗi chữ anh nói ra khiến máu ở tim cô như ngưng tự lại rồi đông cứng thành một khối lập dị, đầu óc thì cứ quay vòng vòng.
Anh tiếp tục tỏ vẻ đáng thương.
"Thời tiết ở đây nóng thật, khụ khụ khụ.. vừa nóng vừa đói... khụ khụ khụ...." (3
Cuối cùng anh cũng được như ý, Thiên Manh không chịu nối dáng vẻ này của anh chỉ đành gật đầu đồng ý:
"Được rồi, anh đừng nói nữa, em đưa anh đi là được chứ gì."
Nói rồi Thiên Manh cũng nhanh chóng cho xe chạy thẳng về nhà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]