Câu nói của Thiên Manh khiến Tiêu Sở Uy nối cơn bùng nổ, anh nghiễn chặt răng, nhưng khoé môi lại nhếch lên không rõ là có phải là cười không nữa, anh còn chồm hẳn người sang ghế của cô, cự ly cả hai đã gần nay càng gần hơn.
Thiên Manh lại bất giác nuốt nước bọt vì nhan sắc của anh rõ ràng là rất có sức hấp dẫn với cô, khiến cho hồn cô bị hớp đi mất, bây giờ tự dưng cô lại nhớ đến đêm họ ở khách sạn, dù chỉ có chút ngắn ngủi, nhưng lại dâng trào cảm xúc, dù gì cô cũng đã không thân mật với ai lâu như vậy rồi, giờ anh lại như thế này, cô như bị "sa-tan" cám dỗ vậy, những hình ảnh nóng bỏng của cả hai cũng lũ lượt kéo về, làm cho mặt cô cũng đỏ lên một chút.
Chỉ là anh thì ngược lại, ánh mắt anh tối đen như mực, trong đầu có nhiều suy nghĩ, anh sợ rằng cô đã bắt đầu để tâm đến Mộng Thần, nên cũng không do dự mà hỏi thẳng:
"Em và câu ta..."
Thiên Manh nghe xong thì liền thức tỉnh, cô cứ như bị người yêu tra khảo mà lập tức giải thích:
"Không có, Mộng Thần mà biết thì chẳng khác nào nói cho nhà báo biết cả, em không muốn người khác hiểu lầm em với anh...."
Đúng là cô rất sợ Mộng Thần phát tán thông tin, với cô Mộng Thần chỉ là một tên có phong cách dở hơi nhưng đổi lại là rất tốt tính, đặc biệt là cái miệng của cậu ta, không bao giờ giữ được bí mật.
Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3747492/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.