Cô chuẩn bị bước ra cửa thì một bạn nữ sinh nhe răng nhìn cô cười mà hỏi.
“Cô Thiên Manh, người đàn ông đẹp trai cô gặp lúc sáng là người yêu cô sao?”
Cô và anh đứng nói chuyện không lâu, nhưng cuộc gặp của họ ở ngay nơi công cộng của sân trường, nên không khó để bắt gặp, đặc biệt với người luôn gây chú ý như cô lại đứng cùng một nam nhân lạ mặt, thêm phần anh đã gây ra ồn ào như vậy càng thu hút sự tò mò người khác.
Thiên Manh có chút ngại ngùng pha chút trầm lắng nhưng rồi chỉ cười nhạt, cô cũng không lên tiếng phủ nhận, ừ thì là người yêu nhưng cũ rồi.
Cô cũng nhanh tay lẹ chân thu dọn mọi thứ rồi định ra về, nhưng chỉ vừa đi ra khỏi lớp chưa được bao nhiêu bước, Thiên Manh đã thấy Tiêu Sở Uy đi đến trước mặt cô. Anh nghiêng đầu nhìn cô cười, anh hiện tại không khác gì là bạn trai đến đón người yêu tan làm.
Thiên Manh sửng sốt một lát, sau đó mới tỉnh mộng mà chầm chậm kết đôi chân đi về phía anh.
Người đàn ông đòi nhìn con với cô sáng nay, thật sự đã quay lại tìm cô sao?
Anh đứng trước mặt cô, vẻ mặt tươi rói, hai ống tay áo xắn lên, để lộ cánh tay trắng nõn rắn chắc, một tay còn cầm lấy áo khoác, vẫn dáng người cao lớn tự phụ như cũ, nhìn lãng tử phong trần đến mức hút hết tất cả ánh nhìn xung quanh.
Những kỷ niệm tình cảm ấm áp của họ trước đây ồ ạt kéo đến, Thiên Manh nhăn mặt một cái, cô nghĩ bản thân chắc là lại làm việc nhiều quá nên đầu óc cô không được tỉnh táo rồi.
Sinh viên của cô thấy được khung cảnh hiếm hoi này cũng không thể nào bỏ lỡ được, rất nhiều sinh viên lén lút đi theo sau lưng cô, rồi to nhỏ hóng chuyện.
Thời gian Thiên Manh ở đây cũng nhận không ít lời tán tỉnh, nhưng cô rất lạnh lùng từ chối, chưa ai khiến cô bối rối, ngượng ngùng như thế này, quá đỗi rõ ràng là nam nhân kia đang nắm giữ trái tim cô.
Anh mặc cho mọi ánh mắt đang nhìn họ chằm chằm mà tỏ vẻ gần gũi nói chuyện với cô:
“Em vẫn luôn rất đúng giờ, hay là vì nôn nóng muốn gặp lại anh?”
Tiêu Sở Uy căn bản không hề rời khỏi, lúc nãy anh chỉ giả vờ bước đi vài bước rồi liền quay lại đi theo cô đến giảng đường, anh cũng thấy dáng vẻ thất thần của cô, rồi cả việc đi nhầm lớp... đều là vì anh.
“Anh quay lại đây khi nào vậy?”
Thiên Manh nói xong thì cũng không biết tại sao bản thân lại xấu hổ nữa, cũng hơi lúng túng, cô liếc mắt nhìn xung quanh một chút vì mọi người cứ nhìn về phía hai người.
“Cô Thiên Manh, người yêu cô đẹp trai thật đó nha.”
“Ngưỡng mộ quá đi, tan làm mà vẫn có người đứng chờ.”
“Có người yêu mà cô giấu kỹ ghê đó, từ giờ những người đang theo đuổi cô phải làm sao đây?”
Tại Thiên Manh bắt đầu lùng bùng vì những lời trêu chọc, cô ngại đến nỗi cả mặt và tai đỏ hẳn lên.
Cuối cùng là Tiêu Sở Uy còn chưa kịp trả lời đã bị cô kéo đi, đi được một đoạn cô đã thấy Mộng Thần, hết cách Thiên Manh phải kéo Tiêu Sở Uy rẽ qua lối đi xuống hầm giữ xe, cô đi nhanh như sợ bị phát hiện ra rằng bản thân đang giấu nhân tình bên ngoài.
Anh đương nhiên là thấy được biểu hiện này của cô rồi, dù vẫn đi theo sau nhưng khi dừng lại, anh vẫn cười nhạt mà nói.
“Em sợ người khác nhìn thấy anh đến như vậy sao?”
Nói câu này anh không giận dỗi, ngược lại cảm thấy vô cùng thú vị, giống như lần họ ở khách sạn, cô cũng sợ sệt lén lút y như vậy.
Thiên Manh không trả lời anh, bây giờ cô căng thẳng đến mức tái mét mặt mũi rồi, thời đại công nghệ phát triển như vậy, sơ suất một chút là thông tin anh đi tìm tình cũ sẽ đến tai những người bên đó ngay. Lúc đó cô có một ngàn cái miệng cũng không giải thích nổi.
Cả hai đi đến một chiếc ô tô thương hiệu đến từ Anh có màu xanh dương vô cùng tinh tế, nhìn từ xa thôi là Tiêu Sở Uy cũng đã đoán được đó là xe của cô rôi,
Đúng như anh nghĩ, Thiên Manh đã khựng lại rồi cau mày nhìn anh, cũng không nói gì khác mà lại là ra lệnh cho anh:
“Anh lên xe đi.”
Tự dưng anh lại nhớ đến lần anh giận cô ở trường, cũng hậm hực bắt cô lên xe như vậy, nghĩ đến anh lại cười lên rồi đưa mắt nhìn qua xe, cũng không vội bước lên mà quay lại nói:
“Xe đẹp, hợp với em.”
Anh cứ như muốn chọc cho cô giận lên, hành động chậm chạp đến mức khó chịu.
Nhưng Thiên Manh còn chưa kịp mừng vì sắp tống được anh lên xe thì khi anh chỉ vừa đưa tay mở cửa, cô đã thấy Mộng Thần đi theo ở góc khuất từ xa, điện thoại cô cũng đổ chuông, lúc này cô mới nhớ ra khi sáng Mộng Thần hẹn cô tan làm sẽ cùng về.
Thiên Manh hiện tại cảm thấy trái tim của cô như sắp nhảy lên thẳng cổ họng rồi bay hẳn ra ngoài, cô hành xử cứ như sắp bị bắt quả tang làm chuyện mờ ám, khung cảnh lén lút vụng trộm lần trước một lần nữa được tái hiện ở bãi đỗ xe, trong đầu cô còn hiện lên một giọng nói: “phải giấu người đi” (D)
Thế là cô mạnh tay đẩy Tiêu Sở Uy vào xe, cô cúi người xuống nói vội:
“Anh ngồi im đây, không được lên tiếng, cũng không được ra khỏi xe, biết không?”
Nói xong cô đóng mạnh cửa lại, đi về phía Mộng Thần, mặc cho vẻ mặt anh đặc sắc vô cùng.
Đây là đang giấu anh đi sao?
Sao anh cứ cảm thấy bản thân chẳng khác nào là “tiểu tam” của cô vậy?
Thiên Manh cũng dài chân chạy thật nhanh, vẻ mặt tỏ ra bình tĩnh chặn Mộng Thần ở đằng xa.
Tiêu Sở Uy cũng không cần xuống xe, anh biết anh xuất hiện ở đây như thế này là đủ dọa cô sợ rồi, nên cũng không để cô khó xử thêm làm gì, vậy là anh ngoan ngoãn ngồi im nhìn qua gương xe, ở vị trí này anh cũng thấy được hai người bọn họ, anh ung dung ngã người ra ghế không quên hạ cửa sổ xuống để nhìn rõ hơn những gì sắp diễn ra bên ngoài.
Anh cứ như đang ở rạp xem một bộ phim điệp viên và phim đang chuẩn bị đến đoạn kịch tính hấp dẫn, rất là gây cấn.
Phía này, Thiên Manh chặn được Mộng Thần liền tìm ngay lý do:
“Mộng Thần, ngại quá hôm nay phiền cậu bắt xe về nhé, tôi có việc đột xuất phải đi rồi.”
Thiên Manh không biết nói dối, mỗi lần cô nói dối là chữ hiện lên hết trên mặt, đặc biệt là Mộng Thần đã nghe loáng thoáng có đàn ông đến tìm cô, bây giờ nhìn thái độ này, cậu ta không cần hỏi thêm cũng đủ rõ rồi, không ai khác được nữa.
Trong lòng Mộng Thần bứt rứt khó chịu, cậu ta hiện tại không giống lúc trước, lúc đó Tiêu Sở Uy có danh phận mà ở bên cạnh Thiên Manh, bây giờ, cậu ta và Tiêu Sở Uy đều như nhau cả, thậm chí cậu ta còn đang có ưu thế hơn là ở gần Thiên Manh một thời gian dài rồi, đương nhiên càng không muốn đánh mất cơ hội này.
“Chị đi đâu, tôi đi cùng chị.”
Mộng Thần nói xong còn nắm lấy tay Thiên Manh kéo lại, cậu ta không muốn cô đi, cũng dư sức biết Tiêu Sở Uy đang ở trên xe của cô.
Thiên Manh như thói quen mà rụt tay lại giữ khoảng cách với Mộng Thần.
“Chuyện riêng.”
Thiên Manh nhấn mạnh để Mộng Thần hiểu là cô không muốn cậu ta đi cùng.
Mộng Thần hơi thẫn thờ, cảm giác sắp thua cuộc đến nơi, nhưng vẫn không muốn từ bỏ, nỗ lực thêm một chút biết đâu kỳ tích lại xảy ra.
“Thiên Manh, chị....đừng đi có được không?” (1
Mộng Thần bây giờ đôi mắt đầy nỗi sợ, giọng như mang cả sự van nài vào câu nói, chỉ mong Thiên Manh có thể hiểu, hiểu rằng cậu ta thích cô nhiều đến chừng nào, cũng như biết rằng cậu ta sợ cô sẽ quay về với Tiêu Sở Uy đến chừng nào.
Thiên Manh thì lại không nhận ra điều đó, cô bây giờ chỉ có một mối quan tâm duy nhất là Tiêu Sở Uy đang ở trên xe, cô chỉ sợ anh sẽ mở cửa xe rồi xông ra mà thôi.
“Mộng Thần, xin lỗi, hôm nay để cậu phải tự đi về rồi.”
Thiên Manh nói rồi, dứt khoát rời đi, Mộng Thần chỉ biết bất lực nhìn theo sau, cõi lòng tan nát, từng ấy thời gian, vẫn không bằng một hình bóng cũ. (1)
Thiên Manh bước nhanh vào xe, không gian chật hẹp khiến hơi thở của cô và anh cũng gần hơn.
Tiêu Sở Uy cũng nhìn thấy hết cảnh đưa đưa đẩy đẩy, rồi kéo tay kéo chân của hai người, anh với tay ấn cửa kính lên giọng điệu mang theo vài phần u oán, như tình nhân giận dỗi:
“Em sợ cậu ta thấy anh ở cùng em đến như thế à?”
Thiên Manh cũng không cần nói dối, nên kiên trì phụ hoạ thêm cho vừa lòng anh:
“Ừ, không thể để Mộng Thần thấy chúng ta đi cùng nhau được.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]