🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nói đến thế này rồi thì Thiên Manh cũng chỉ biết nhau mày, đưa đôi mắt hình viên đạn cho anh, cô không hiểu được, anh từ đâu hiện ra rồi nói cái gì không đâu như thế này. Anh muốn có con đến như vậy thì chờ vợ sắp cưới của anh sinh cho anh, sao lại ở đây hành xử kỳ lạ vậy không biết.

“Con của ai cũng không liên quan đến anh.”

Mà đúng rồi, có liên quan đến anh đâu, đứa trẻ này chỉ là cô mượn mà dắt đi dạo chung thôi, ai biết được người muốn gặp cô là anh đâu chứ.

Nói rồi cô cũng quay đi nhưng anh thì phải làm cho ra lẽ, cứ vậy mà cướp lấy đứa nhỏ từ Thiên Manh rồi xách nó trên tay. (1

Thằng nhỏ đã sợ bây giờ còn sợ hơn, lúc này nó không chỉ khóc mà còn dẫy lên, nhưng Tiêu Sở Uy một chút để tâm cũng không có, anh vốn làm gì biết bế trẻ con, nên hiện tại nhìn anh chẳng khác nào đang vác một con thú nhỏ trên vai vậy. (1)

Thiên Manh muốn tá hoả với cái cách đối xử với trẻ con của anh, anh cứ như vậy, nó mà có chuyện gì cô đền không nổi đâu.

“Tiêu Sở Uy, nó là trẻ con chứ không phải gấu bông đâu, anh làm nó đau đó, đưa cho em”

Tiêu Sở Uy không quan tâm, anh phải có cho được đáp án.

Thấy vậy Thiên Manh cũng xuống nước, nhỏ giọng nói như năn nỉ với anh:

“Là con của đồng nghiệp, được chưa, anh trả đây”

Cứ tưởng cô nói vậy anh chịu trả đứa bé lại, không ngờ anh lại bốc hỏa lên, nghiến răng nói:

“Đồng nghiệp? em gọi cậu ta xuống đây.

Anh hiện tại cứ như chồng đi bắt gian vợ đang lằng nhằng với thằng khác rồi lòi luôn ra được nghiệt chủng, mà muốn gặp cho được thằng cha của đứa nhỏ.

Mà chính xác là anh đang nghĩ, chủ nhân của đứa nhỏ này không ai khác ngoài Mộng Thần cả.

Cô vừa đến đây chưa được bao lâu anh đã nhận được tin cậu ta lẽo đẽo theo sau rồi, có khi nào lửa gần rơm, bốc cháy khi nào mà anh không biết không? Càng nghĩ huyết mạch trong người anh càng sôi ùng ục lên, nhiệt độ như có thể đốt cháy luôn cả ngôi trường này luôn rồi.

Nhìn sơ đứa nhỏ anh đoán nó nhiều lắm là một tuổi, đến đây gần hai năm, có ngay một đứa con một tuổi, anh không điên lên mới lạ.

Thiên Manh sợ đến mức không đoán được suy nghĩ của anh nữa.

Gọi xuống làm gì?

Mẹ nó mà thấy anh xách nó như thế này thì anh coi như xong đời.

Nhưng mà tiếng khóc của đứa nhỏ cứ thất thanh không dứt, Thiên Manh thoả thuận không được, hết cách phải lấy điện thoại gọi cô Lam xuống.

Mẹ đứa nhỏ vừa xuống đã hét lớn lên:

“Cậu làm cái gì con tôi vậy?”

Nói xong chị ta đi thẳng đến giật lại đứa con ôm vào lòng, vừa dễ vừa lườm lấy Tiêu Sở Uy khiến anh lúc này chỉ biết bất động mà chịu buông đứa nhỏ ra, giờ anh mới nhận ra là anh nghĩ xa quá rồi.

Cũng tại anh, anh chỉ hỏi con của ai, chứ đâu có hỏi là cha của đứa nhỏ là ai?



Vẻ mặt anh bây giờ chẳng khác gì khúc gỗ cả, hoàn toàn cứng đơ, anh còn chưa kịp thốt ra lời xin lỗi thì Thiên Manh đã thay anh nói:

“Cô Lam, em xin lỗi, anh ấy là bạn của em, chỉ là hiểu lầm...anh ấy...không biết...”

Nhưng cô cũng nói một cách ấp úng vì không biết phải giải thích thế nào, cô Lam nhìn thái độ này của Thiên Manh cũng đoán được, là người yêu rồi chứ không ai vào đây mà làm um xùm lên như bắt gian thế này cho được. (1)

Cô Lam lúc này chỉ mỉm cười một cái rồi vỗ vai Thiên Mạnh:

“Không sao đâu, chị tưởng cậu ta là người xấu thôi.

“Mà em cũng nên giải thích với người yêu em đi, chị thấy cậu ta đang hiểu lầm lớn rồi đó, yêu xa kiểu gì mà nghĩ là em có con với người khác luôn vậy.”

Thiên Manh nở nụ cười khó xử, có chút lúng túng, nhưng vì giữ mạng cho anh nên không giải thích rõ mối quan hệ với anh, cũng may là cô Lam và Thiên Manh rất thân thiết, bằng không anh tàn đời rồi, chị ta võ nghệ đầy mình, nếu đánh thì anh chỉ có mà nhập viện. (D)

Thấy người rời đi cô cũng nhẹ nhõm nhìn theo sau, rồi cô quay ngoắt lại đưa đôi mắt rực lửa vì giận mà nhìn Tiêu Sở Uy:

“Tiêu Sở Uy, anh không biết ở đây là trường học hả? Anh làm gì vậy?”

“Anh có biết hành động vừa rồi, chẳng khác nào là ngược đãi trẻ con không?”

Tiêu Sở Uy lúc này chẳng khác nào học sinh mắc lỗi bị giáo viên mắng cho một trận mà đứng im re một lúc, vẻ mặt cũng có chút áy náy không thể giấu được.

Cả nửa ngày, anh mới mở được miệng nhưng là họ nhẹ lên vài cái, nét mặt cũng có hiện lên sự bối rối không thường thấy, sau đó là không để ý đến vẻ mặt sắp bùng nổ của Thiên Manh nữa mà tự đánh trống lảng sang chuyện khác:

“Nơi này của em không đến nỗi tệ nhỉ, chỉ là thiếu mỗi cây bạch quả.

Tiêu Sở Uy thay đổi sắc mặt nhanh đến nổi Thiên Manh chỉ biết trừng mắt cạn lời với anh, anh hành xử cứ như giữa hai người vẫn chưa xảy ra chuyện gì, và mặt anh dày đến nỗi không thèm nhớ cái ngượng tự mình gây ra vừa rồi.

“Anh đến đây có chuyện gì?”

“Nếu như muốn gặp hiệu trưởng thì anh tìm nhầm người rồi.”

Thiên Manh lúc này cũng định thần lại, miệng cô cũng chỉ có thể nói ra được như vậy.

Thiên Manh cũng nghĩ thân phận của anh, đến đây thù chỉ có tìm người đứng đầu ở đây thôi.

Nhưng anh lại chỉ vòng tay trước ngực tựa lưng vào tường, mắt hướng đến Thiên Manh, môi cười nhạt, kèm giọng nói rất dịu dàng.

“Anh tìm em”

Thiên Manh nhăn mặt nhìn anh.

Tìm cô? tìm làm gì? còn gì nữa đâu?

Anh nói xong cả buổi rồi mà cô vẫn không thể trả lời được, cuối cùng chỉ có thể nói:

“Sao anh biết được em ở đây?”



Lời nói ra rồi cô mới bắt đầu hối hận, đến cả Mộng Thần còn biết cô ở đây, thì không lý do gì mà anh không biết được. Chỉ là anh có tìm đến hay không mà thôi.

Tiêu Sở Uy phải bật cười khi nghe câu hỏi, cô nghĩ là đã thành công trốn được anh sao.

“Anh luôn biết em ở đây”

Ngay từ ngày Thiên Manh rời đi, Tiêu Sở Uy cũng tìm đủ mọi cách để tìm cô, chẳng gì quá khó khăn cả, không cần đến Rachel anh cũng biết rõ nơi cô ở, anh muốn biết không phải vì muốn tìm gặp cô để chất vấn, mà là muốn biết cô vẫn ổn.

Thiên Manh một lần nữa phải đứng hình nhìn anh, vẻ mặt không có gì biểu hiện ra là vui mừng khi nghe những gì anh nói, nhưng chỉ có thần linh trên cao mới rõ, tâm trạng cô đang trở nên hỗn loạn đến nhường nào.

Anh vẫn luôn quan tâm đến cô sao?

Không gian hiện tại như ngưng đọng, mọi thứ như biến mất mà còn mỗi anh và cô, Thiên Manh không nói gì, anh cũng chẳng nói thêm mà vẫn chăm chăm nhìn lấy khuôn mặt quen thuộc trước mắt, rồi âm thanh nhộn nhịp xung quanh cũng khiến linh hồn Thiên Manh quay về, cô cất giọng lên nhưng là đuổi khéo anh:

“Em có sắp đến giờ dạy, nếu đã nói xong, thì anh có thể đi được rồi.”

Cứ nghĩ anh sẽ nói gì nữa, nhưng không ngờ anh lại nghe lời mà không gây khó dễ cho cô, Thiên Manh thấy anh gật đầu nhẹ một cái rồi đưa thân thể đến gần, khuôn mặt tuấn tú cũng tiến đến sát mặt cô.

Thiên Manh lúc này chỉ nghĩ ra được hai chữ “Tinh Xảo” để miêu tả hình ảnh của anh bây giờ thôi.

“Được, vậy anh đợi em.”

Tiêu Sở Uy nói xong còn híp mắt lại, khoé môi nhếch môi cười nhẹ một cái,

Hành động của anh khiến tim Thiên Manh đập lên loạn xạ, cô còn không tự ý thức được mà nuốt nước bọt một cái, anh đang quyến rũ cô sao?

Rồi anh cũng không cần biết cô có đồng ý hay không mà đã quay lưng rời đi.

Thiên Manh nhìn theo bóng lưng của anh nhớ đến lời anh vừa nói “đợi em.” chẳng lẽ anh vẫn còn muốn gặp để nói gì.

Rất nhanh cô cũng xoay người bước đi, nhưng tâm trạng lại rối bời không tả nổi, hàng ngàn câu hỏi hiện lên trong đầu:

Anh đi công tác ở đây sao? - không có khả năng lắm.

Hay đi du lịch? - hoang đường quá.

Nhầm chuyến bay? - “...” nhảm nhí

Chẳng lẽ là cố tình đến gặp cô?- lúc nãy anh đã nói ..., nhưng thức tỉnh đi không đời nào !

Hay đi đến mời đám cưới?

Thiên Manh tự cười lên một cách vô tri cho suy nghĩ không thể chấp nhận được của mình, Tiêu Sở Uy có điên cách mấy cũng không rảnh hơi đến như vậy.

Cô nói là đến giờ dạy, nhưng mà bước đi của cô lại đối lập vô cùng chậm

chạp, cô cứ bước được vài bước là đứng lại suy nghĩ, không tài nào tập trung được, cô mơ màng đến độ đi nhầm giảng đường, điều lạ mà sinh viên chưa từng thấy bao giờ....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.