Nói đến thế này rồi thì Thiên Manh cũng chỉ biết nhau mày, đưa đôi mắt hình viên đạn cho anh, cô không hiểu được, anh từ đâu hiện ra rồi nói cái gì không đâu như thế này. Anh muốn có con đến như vậy thì chờ vợ sắp cưới của anh sinh cho anh, sao lại ở đây hành xử kỳ lạ vậy không biết.
“Con của ai cũng không liên quan đến anh.”
Mà đúng rồi, có liên quan đến anh đâu, đứa trẻ này chỉ là cô mượn mà dắt đi dạo chung thôi, ai biết được người muốn gặp cô là anh đâu chứ.
Nói rồi cô cũng quay đi nhưng anh thì phải làm cho ra lẽ, cứ vậy mà cướp lấy đứa nhỏ từ Thiên Manh rồi xách nó trên tay. (1
Thằng nhỏ đã sợ bây giờ còn sợ hơn, lúc này nó không chỉ khóc mà còn dẫy lên, nhưng Tiêu Sở Uy một chút để tâm cũng không có, anh vốn làm gì biết bế trẻ con, nên hiện tại nhìn anh chẳng khác nào đang vác một con thú nhỏ trên vai vậy. (1)
Thiên Manh muốn tá hoả với cái cách đối xử với trẻ con của anh, anh cứ như vậy, nó mà có chuyện gì cô đền không nổi đâu.
“Tiêu Sở Uy, nó là trẻ con chứ không phải gấu bông đâu, anh làm nó đau đó, đưa cho em”
Tiêu Sở Uy không quan tâm, anh phải có cho được đáp án.
Thấy vậy Thiên Manh cũng xuống nước, nhỏ giọng nói như năn nỉ với anh:
“Là con của đồng nghiệp, được chưa, anh trả đây”
Cứ tưởng cô nói vậy anh chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3746724/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.