Tới nước này rồi mà Tiêu Sở Uy vẫn không chịu nghiêm túc với cô, anh nghĩ cô không biết gì hay sao vậy chứ?
anh làm cô cảm thấy bức bối đến độ phải mếu máo mà nói với anh:
"Tiêu Sở Uy, lúc trước ra đi một cách lặng lẽ như vậy là em không đúng, là em sai, em xin lỗi anh được chưa, hiện giờ anh đã có cuộc sống của anh rồi, em cũng vậy, nếu đã quyết định kết hôn thì nên trân trọng người bên cạnh, dừng trò này lại đi, được không?"
Nói xong Thiên Manh còn rớt luôn nước mắt xuống, cô không lý giải nổi những gì anh đang làm nữa, cảm giác vừa nhục nhã vừa tủi hờn, anh chẳng khác nào là đang bôi nhọ và muốn chà đạp lòng tự trọng của cô cả, một chút thể diện cuối cùng cũng không định chừa lại cho cô hay sao?
Tiêu Sở Uy nghe xong thì anh biết không thể trêu chọc Thiên Manh được nữa.
Nhìn những giọt nước mắt trên khuôn mặt của cô đúng là đang ấm ức lắm rồi.
Lúc này anh mới nhận ra là anh đã đùa quá trớn, Tiêu Sở Uy run rẩy đưa tay đến gần định vuốt ve khuôn mặt cô, anh muốn lau nước mắt cho cô, miệng cũng ăn năn nói:
"Anh xin lỗi..anh...không...anh..."
Nhưng, chỉ vừa thấy tay anh dơ đến gần, Thiên Manh đã cắn chặt môi dưới, cô nhích người cách xa anh thêm một khoảng, đôi mắt đầy sự sợ hãi, khiến nước mắt không ngừng tuôn trào mà hét lên:
"Anh tránh ra đi.... đừng chạm vào em..."
"Tiêu Sở Uy...anh là...đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3749447/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.