Thiên Manh bây giờ như bị nghẹn ở họng mà không thể nói được lời gì, anh nói đúng rồi, khi đó cô đâu thể kể lể với anh như một đứa trẻ bị bạn bắt nạt cho được, cô cũng có giới hạn cho lòng tự trọng, có những nghĩ suy của riêng mình, yêu anh, đương nhiên là cô sợ anh cũng sẽ gánh lấy những lời lẽ đó như cô đã phải nhận, sợ là gánh nặng cho anh, sợ anh vì cô mà đau lòng.
Còn hiện tại, cô không muốn nói gì nữa, chỉ vậy thôi.
Anh vẫn chờ đáp án, nhưng sự lặng thinh của cô khiến anh bất mãn.
“Tô Thiên Manh mà anh biết, thì ra lại hèn nhát đến thế à?”
Tiêu Sở Uy cười nhạt một cái, câu nói rõ ràng là đang trách mắng nhưng sao cô chỉ thấy anh lại dịu dàng đến như vậy.
Thiên Manh cắn chặt răng, mong tìm lại được ý chí quyết đoán của bản thân, cô đưa mắt nhìn anh, rồi nói ra những lời trái ngược với trái tim:
“Đúng, em vốn dĩ, chính là hèn nhát như vậy, được rồi đúng không?”
“Khiến anh phải thất vọng rồi, mất nhiều thời gian như vậy, mới nhìn ra được sự hèn nhát của em.”
Thiên Manh không biết anh đã giúp cô xử lý vết thương xong khi nào, đến khi cô lấy lại được ý thức, nói xong câu này, cô vẫn thấy tay anh nắm lấy tay cô, Thiên Manh lúc này mới vội vã rụt tay, nhưng anh lại…
nằm siết chặt hơn, cô nhăn mặt lại, miệng yếu ớt nói:
"Đau." Nhưng thật ra không đau đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3744994/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.