Sáng hôm sau,
Thiên Manh thức dậy đã là tám giờ sáng, cô bước ra phòng khách, liếc mắt nhìn sang chiếc đồng hồ của anh vẫn nằm im trên bàn, lưỡng lự một lúc cô lấy điện thoại nhập lại số điện thoại Tiêu Sở Uy, cô chỉ cầu may nhưng không ngờ là anh vẫn dùng số cũ.
[Anh quên đồng hồ, em sẽ gửi đến nhà cho anh.] cô cũng đính kèm một hình ảnh.
Bây giờ chỉ còn cách này thôi, cô đâu thể tự vác thân đến nhà anh, cô biết anh đang ở cùng ai, cũng không thể gọi anh đến, mà cô cũng không hiểu, anh cởi đồng hồ ra làm gì nữa.
Tiêu Sở Uy nhận được tin nhắn nhưng anh không trả lời, một lúc sau anh mới gọi lại cho cô.
[Anh đang ở dưới sảnh, em xuống đi.]
Vẫn âm giọng ấm áp đó, cô đã rất nhớ chất giọng này đến nhường nào, không ngờ bây giờ lại có thể nghe lại được, vẫn cảm giác đó, cảm giác từng dòng điện chạy thẳng qua tai truyền đến tận trung tâm thần kinh, Thiên Manh phải mất một lúc để lấy lại được tinh thần.
Sao anh lại đến? hay chuyển nhà rồi?
Cũng có thể.
Cô chưa kịp trả lời, anh đã nói tiếp:
[Nhưng mà...nếu em muốn anh đi lên thì cũng được...]
Thiên Manh nghe xong liền gấp gáp trả lời ngay.
[Anh ở yên đó đi, em xuống ngay.]
Đi lên sao? anh đang nằm mơ hả, cô mắc sai lầm một lần là đủ sợ hết đời này rồi.
Không lâu lắm,
Thiên Manh mặc chiếc váy hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3744281/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.