Thấy bạn đi khỏi, Thiên Manh như vừa được cứu rỗi mà thở phào một cái, cô mở cửa bước vào phòng, vừa quay người lại thì đã bị Tiêu Sở Uy tóm lấy, anh lại bắt đầu vuốt ve cô, muốn tiếp tục việc còn chưa xong khi nãy. Thiên Manh lúc này đã bình tĩnh hơn, dùng hết sức đẩy anh ra, tuy vẫn không được, nhưng anh cũng chịu dừng.
"Đừng như vậy, Tiêu Sở Uy, em và anh đã kết thúc rồi."
"Chẳng phải trước khi rời bỏ anh, em cũng dùng cách này sao?"
Anh nói rồi dứt khoát đặt môi lên cổ cô hôn lấy.
Thiên Manh dù có nhớ, có còn yêu anh cách mấy thì hiện tại giữa họ là không được, cô dùng hết chút lý trí sót lại hét lên:
"Tiêu Sở Uy...II!"
Cô nhất định không thể mắc sai lầm được...
Cứ như thế này thì có nhảy xuống sông Hằng cũng không siêu thoát được mất.
"Xin anh...đừng như vậy được không."
Tiêu Sở Uy dừng lại, anh dùng ánh mắt u ám nhìn cô chằm chằm, gương mặt cô cũng đang đỏ rực, không biết là vị giận hay vì thứ gì khác, nhưng anh đã thấy được rõ đôi mắt đỏ hoe của cô, hiện tại như được phủ thêm lớp sương mà long lanh ánh nước, cô bây giờ cứ như đóa hoa mùa xuân đọng sương mai vậy, vô cùng mỏng manh.
Sợ anh đến như vậy sao?
Thôi vậy,
Vậy là anh đành buông cô ra, từ tốn cài lại cúc áo, động tác vừa tao nhã vừa tốn thời gian khiến Thiên Manh bực mình mà mặc kệ anh, cô đi đến sô pha ngồi xuống.
Không gian trong phòng trở về trạng thái yên ắng vốn có, Tiêu Sở Uy nhìn theo cô một lúc rồi cũng nhấc chân đi đến ngồi xuống đối diện cô.
Đôi mắt anh rớt từ khuôn mặt cô xuống vết thương ở tay cô, Thiên Manh nhận thấy ánh mắt đó nên lấy tay giấu lại.
Cô cất giọng nói để thu hút sự chú ý của anh:
“Anh đến đây có việc gì không?”
Sự hồi hộp lại khiến cô vô thức bấm móng tay vào vị trí bị thương khi nãy.
Tiêu Sở Uy vừa nhìn thấy liền nhau mày, nghiên răng lại vì xót, nhưng anh không ngờ cô lại sợ anh đến như vậy, sợ đến mức tự làm bản thân bị thương.
“Chỉ có một việc nhưng em đã từ chối anh rồi ?
Tiêu Sở Uy nói với vẻ mặt bình tĩnh, cũng chuyển ánh mắt nhìn lên khuôn mặt nhỏ của cô, chờ cô phản ứng.
Thiên Manh không thèm trả lời tới câu nói khiêu khích đó của anh, cô cũng không biết lúc nãy là cảm xúc thật của anh, hay chỉ vì anh tức giận nên mới như vậy, nhưng tóm lại là không để anh nói linh tinh nữa.
Cô nhớ đến mùi thuốc lá cô ngửi được trên người anh khi nãy, anh chưa từng hút thuốc, nó khiến cô tự cảm thấy day dứt, không kìm được mà đặt cho anh một câu hỏi khác:
“Anh hút thuốc sao?”
Nhưng anh không trả lời, chỉ tựa lưng ngả đầu lên sô pha, nhắm mắt im lặng một lúc, rồi đổi lại cho cô một câu hỏi khác:
“Nếu lúc đó anh xin em đừng đi, em sẽ ở lại chứ?”
Thiên Manh bất ngờ ngẩng mặt anh, tim cô đau như vừa bị dao đâm xuyên qua, cô nắm chặt bàn tay, cố gắng giữ giọng bình tĩnh:
“Tiêu Sở Uy...em không thể...cho anh câu trả lời về một chuyện... không thể thay đổi được.”
Cô biết rõ chỉ cần anh mở miệng níu giữ cô lại, cô sẽ không thể nào mà rời đi được, cô sợ điều đó nên mới lặng lẽ ra đi như vậy.
Đi cũng đã đi rồi, nói ra còn có ý nghĩa gì nữa không?
Biểu cảm khuôn mặt anh có chút suy sụp, rồi cũng im lặng nhìn cô chăm chăm, anh cũng không hé ra một từ nào sau đó.
Đúng vậy, sao anh lại hỏi một câu như vậy cơ chứ, nếu muốn ở lại, thì đã không đi.
“Hai người rất xứng đôi, em thật lòng chúc phúc cho hai người.”
Thiên Manh lấp đầy sự im lặng đó bằng một câu nói, câu nói mà chính cô cũng không thể tin được, vì toàn là những lời giả dối.
“Xứng đôi?” Tiêu Sở Uy cau mày lặp lại, con người đen như mực truyền ra một ánh mắt lạnh lùng, anh tìm cách nhận lấy ánh mắt của đối phương, nhưng chỉ tiếc là ánh mắt đó đang không dám nhìn anh.
Đã không biết nói dối mà còn nói một cách lộ liễu như vậy.
Sau hai từ đó của anh, cô có chút lắng đọng, nhưng rồi vẫn lạnh lùng dứt khoát nói thêm:
“Tiêu Sở Uy, thế giới của anh luôn có những cô gái xứng đáng đứng bên cạnh anh hơn em, hiện tại đã chứng minh điều đó, giờ thì anh có thể về được rồi”
“Muộn rồi, anh ở đây thế này, không được hay lắm đâu.”
Thiên Manh không muốn dây dưa thêm nữa, cô thẳng thừng đuổi anh đi, cô thật sự rất sợ nếu anh cứ tiến tới, thì cô cũng sẽ không lui được nữa mất.
Cô không được quên những gì cô đã gây ra cho tình bạn của anh và Dục Minh.
Nếu Hạ Vân bị tổn thương, Hạ Nhiên chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh, rồi lại là cô khiến anh mất thêm một người bạn nữa, hiện tại chính là cái kết tốt nhất cho anh và cô.
Tiêu Sở Uy khi này chỉ biết cười nhạt.
“Em thật sự mong muốn người phụ nữ khác ở bên cạnh anh đến như vậy sao?”
Tiêu Sở Uy đưa mắt nhìn cô, anh đã mong chờ cô có thể nói anh đừng đi, hoặc ít ra cũng sẽ nói cô đã hối hận rồi, hối hận vì ra đi như vậy, nhưng rồi sao, tất cả đổi lại là những lời chỉ khiến anh thêm mệt mỏi.
“Hai ta sau này, sẽ là vĩnh viễn không còn gặp lại.”
Thiên Manh mắt vẫn cụp xuống nói ra những lời khiến chính bản thân cô cũng vô cùng đau đớn.
Đã không biết nói dối mà còn nói một cách lộ liễu như vậy.
Sau hai từ đó của anh, cô có chút lắng đọng, nhưng rồi vẫn lạnh lùng dứt khoát nói thêm:
“Tiêu Sở Uy, thế giới của anh luôn có những cô gái xứng đáng đứng bên cạnh anh hơn em, hiện tại đã chứng minh điều đó, giờ thì anh có thể về được rồi”
“Muộn rồi, anh ở đây thế này, không được hay lắm đâu.”
Thiên Manh không muốn dây dưa thêm nữa, cô thẳng thừng đuổi anh đi, cô thật sự rất sợ nếu anh cứ tiến tới, thì cô cũng sẽ không lui được nữa mất.
Cô không được quên những gì cô đã gây ra cho tình bạn của anh và Dục Minh.
Nếu Hạ Vân bị tổn thương, Hạ Nhiên chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh, rồi lại là cô khiến anh mất thêm một người bạn nữa, hiện tại chính là cái kết tốt nhất cho anh và cô.
Tiêu Sở Uy khi này chỉ biết cười nhạt.
“Em thật sự mong muốn người phụ nữ khác ở bên cạnh anh đến như vậy sao?”
Tiêu Sở Uy đưa mắt nhìn cô, anh đã mong chờ cô có thể nói anh đừng đi, hoặc ít ra cũng sẽ nói cô đã hối hận rồi, hối hận vì ra đi như vậy, nhưng rồi sao, tất cả đổi lại là những lời chỉ khiến anh thêm mệt mỏi.
“Hai ta sau này, sẽ là vĩnh viễn không còn gặp lại.”
Thiên Manh mắt vẫn cụp xuống nói ra những lời khiến chính bản thân cô cũng vô cùng đau đớn.
Rachel về nhà thấy Khải Bình ngồi trên sô pha thì lập tức thắc mắc:
“Không phải anh bảo sẽ ngủ lại nhà Tiêu Sở Uy sao?”
“Cậu ta không về nhà, nên anh về đây, còn em, sao nói là ở cùng Thiên Manh?”
Khải Bình nói đến đây thì như hiểu ra vấn đề, anh nhìn Rachel rồi Rachel cũng nhìn anh.
Rachel liền kể lại với Khải Bình:
“Bảo sao khi em đến cậu ta chặn em ở ngoài cửa, kiên quyết không để em vào, em đã thấy gì đó không đúng rồi mà, thì ra là giấu tình cũ bên trong, được lắm Thiên Manh, haha.
Khải Bình cũng vui mừng không kém, anh liền kéo Rachel ôm vào lòng:
“Em nghĩ xem, họ, có thể quay lại không?”
Rachel cũng thở dài một cái, rồi bày tỏ:
“Em không biết, gặp là một chuyện, nhưng ở lại hay không lại là một chuyện khác.”
“Nhưng em tin chắc một điều là Thiên Manh còn yêu Tiêu Sở Uy"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]