Thấy bạn đi khỏi, Thiên Manh như vừa được cứu rỗi mà thở phào một cái, cô mở cửa bước vào phòng, vừa quay người lại thì đã bị Tiêu Sở Uy tóm lấy, anh lại bắt đầu vuốt ve cô, muốn tiếp tục việc còn chưa xong khi nãy. Thiên Manh lúc này đã bình tĩnh hơn, dùng hết sức đẩy anh ra, tuy vẫn không được, nhưng anh cũng chịu dừng.
"Đừng như vậy, Tiêu Sở Uy, em và anh đã kết thúc rồi."
"Chẳng phải trước khi rời bỏ anh, em cũng dùng cách này sao?"
Anh nói rồi dứt khoát đặt môi lên cổ cô hôn lấy.
Thiên Manh dù có nhớ, có còn yêu anh cách mấy thì hiện tại giữa họ là không được, cô dùng hết chút lý trí sót lại hét lên:
"Tiêu Sở Uy...II!"
Cô nhất định không thể mắc sai lầm được...
Cứ như thế này thì có nhảy xuống sông Hằng cũng không siêu thoát được mất.
"Xin anh...đừng như vậy được không."
Tiêu Sở Uy dừng lại, anh dùng ánh mắt u ám nhìn cô chằm chằm, gương mặt cô cũng đang đỏ rực, không biết là vị giận hay vì thứ gì khác, nhưng anh đã thấy được rõ đôi mắt đỏ hoe của cô, hiện tại như được phủ thêm lớp sương mà long lanh ánh nước, cô bây giờ cứ như đóa hoa mùa xuân đọng sương mai vậy, vô cùng mỏng manh.
Sợ anh đến như vậy sao?
Thôi vậy,
Vậy là anh đành buông cô ra, từ tốn cài lại cúc áo, động tác vừa tao nhã vừa tốn thời gian khiến Thiên Manh bực mình mà mặc kệ anh, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3743565/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.