Thiên Manh hốt hoảng nhìn đối phương. Dù mấy phút trước cô còn tham lam muốn gặp lại anh, tuy nhiên sự xuất này đường đột quá rồi.
Tiêu Sở Uy cứ như tia chớp vậy, không để Thiên Manh có cơ hội phản ứng mà ôm gọn lấy cô, anh ép cả người cô lên cánh cửa, dùng một tay ấn hai tay cô lên trên đầu, một tay ôm chặt lấy eo, Thiên Manh không cử động được chỉ đành vùng vẫy muốn anh buông cô ra.
Ánh mắt anh chợt nhìn sang bàn tay cô:
“Sao lại bị thương?”
Thiên Manh như bị nắm thóp, cô không trả lời mà chỉ muốn rụt tay lại, nhưng vẫn bị anh nắm chặt, anh kéo hàng chân mày nhau lại nhìn chăm chăm vào tay cô, vết cắn rất rõ, vết cắt nhỏ ở lòng bàn tay cũng rất rõ, nhưng anh không hiểu, tại sao nó lại xuất hiện.
“Tiêu Sở Uy, anh làm gì vậy.”
Nghe tiếng gọi anh đổi ánh mắt nhìn xuống, mái tóc ướt mà cô chưa kịp lau khô, nước lúc này đang chảy từng giọt xuống cổ rồi dọc theo khe ngực vô cùng quyến rũ, anh không kìm được khao khát trong lòng mà cúi xuống hôn cô, nhưng khi môi chưa kịp chạm đến, Thiên Manh xoay mặt sang một bên, cô từ chối anh.
“Tiêu Sở Uy, đừng như vậy, anh say rồi.”
Thiên Manh hoảng loạn nói, cô biết anh muốn làm gì, nhưng tất cả chỉ là do men rượu.
Tiêu Sở Uy ngừng lại, anh cúi mặt gần xuống nhìn cô.
“Đã có người mới rồi?”
Anh tuy giọng đầy lãnh đạm, nhưng tay vẫn không chịu buông.
“Không liên quan đến anh, buông.”
Thiên Manh lưng dán chặt vào ván cửa còn chưa nói hết câu thì môi đã bị Tiêu Sở Uy ngoạm lấy, anh bắt đầu liếm lấy bờ môi cô sau đó là tấn công vào cả khoang miệng, nụ hôn anh hung dữ như lên cơn thịnh nộ, Thiên Manh cố chống cự lại anh nhưng vẫn vô ích.
Đôi môi của anh hơi lạnh, còn mang chút mùi thuốc lá nàhn nhạt, rồi mùi hương quen thuộc trên người anh, pha trộn cùng dư vị của rượu còn đọng lại cứ như thuốc mê khó mà kháng cự được, men rượu cũng đang xâm lấn chiến thắng những dây thần kinh đang cố vùng vẫy một cách yếu ớt, cuối cùng Thiên Manh cũng không thể khống chế lại được thứ gọi là lý trí thừa thải đó nữa.
Thiên Manh đầu hàng, cô đón nhận nụ hôn của anh. “ưm..
Nhận thấy được lời đáp, Tiêu Sở Uy nhếch môi cười, rồi cho tay vào trong áo choàng tắm của cô mà vuốt ve dọc khắp người, anh đã quá quen với cơ thể của cô để dễ dàng khiến cô dễ dàng rơi vào dục cảnh, cả người Thiên Manh bây giờ đã mềm ra sắp chảy thành vũng nước luôn rồi, may mà cánh tay cường tráng của Tiêu Sở Uy luôn đỡ lấy cô mới không ngã xuống sàn.
Nỗi nhớ từ tình yêu sinh ra dục vọng mãnh liệt, họ không còn nghĩ được gì khác nữa, anh buông tay cô ra, vậy mà cô cũng rất tự giác với tay cởi lấy những cúc áo của anh.
Một tay anh ôm lấy eo cô, một tay rất thức thời mà bắt đầu kéo lấy sợi dây áo khiến áo choàng bung ra, chẳng còn che chắn được gì cả, môi anh hôn dọc xuống cổ rồi di chuyển chậm đều xuống dưới, anh cúi thấp xuống tận hưởng đồi núi nhấp nhô vì hơi thở gấp gáp.
"Um..um..."
Những tiếng rên nhỏ nhẹ cất lên, khiến anh càng không thể cưỡng lại, anh đưa tay cởi lấy thắt lưng của bản thân, rồi nhanh tay di chuyển vuốt ve quanh eo nhỏ của cô rồi một đường dọc xuống đùi mà kéo chân cô lên, âm giọng ma mị cũng phát ra càng lúc càng nhiều, nhưng mà chân chỉ vì vừa được nhấc nhẹ lên thì bỗng những tiếng gõ cửa vang vọng tới, kèm tiếng gọi: (D)
“Thiên Mạnh”
Khiến cả hai bừng tỉnh sau những phút miên mang ngắn ngủi.
Thiên Manh hốt hoảng đẩy Tiêu Sở Uy ra, cô thở hổn hển như vừa bị cướp mất oxy, tay cũng luống cuống buộc lại dây áo.
Ngoài cửa vẫn không nghe cô trả lời thì lại nhấn chuông nhiều hơn, cũng gọi cô liên tục.
“Thiên Manh, cậu còn thức chứ, là tớ đây, là Rachel, Thiên Mạnh.”
Rachel lo lắng gọi Thiên Manh, lúc nãy thấy Hạ Vân đi cùng Tiêu Sở Uy, cô lo là Thiên Manh hiểu nhầm rồi lại buồn lòng, cô quá hiểu Thiên Manh, rượu uống liên tục như vậy, không biết tâm trạng có tệ đi rồi làm gì không.
Thiên Manh vẫn chưa dám lên tiếng, cố gắng điều chỉnh hơi thở, cô liếc nhìn Tiêu Sở Uy, anh vẫn đang bình thản chống tay lên cửa, cúi xuống đưa mắt nhìn cô, hàng lông này mang ý cười nhàn nhạt, góc mắt đào hoa nhếch lên, rõ ràng là muốn xem kịch. (D)
Cô đang sợ đến như vậy rồi, mà anh còn không thèm sửa lại bộ dạng của bản thân, còn cười như thể hai người họ đang lén lút vụng trộm.
À mà đúng rồi còn gì, cô suýt chút nữa là lên giường với người yêu cũ rồi, mà người yêu cũ này còn đang sắp kết hôn nữa chứ.
Điên mất rồi, nhưng có điên cách mấy cũng không được làm trà xanh.
Thiên Manh lúc này không nghĩ được nhiều chỉ biết trừng mắt lên nhìn anh, cũng đưa tay lên môi ra hiệu để anh im lặng.
Anh thì đang rất tận hưởng dáng vẻ này của cô, càng lại muốn chọc cô, định mở miệng giả vờ lên tiếng, nhưng đã bị cô lấy tay chặn lại, cô nhau mày, mở to mắt, lắc đầu liên tục với anh, rồi nói nhỏ:
“Đừng lên tiếng.”
Thiên Manh bây giờ cảm giác như những trận lốc xoáy đang cuồng cuộn ập tới, cô nhắm chặt mắt, rồi vô thức lấy tay xoa trán, hai tay ôm lấy đầu.
Nhất định là Thượng Đế thấy cô đang phạm tội, nên đã bảo Rachel đến đây mà.
Ứng phó sao đây?
Vừa rồi quả thật là quá u muội rồi, sao lại để bản thân làm ra loại chuyện như vậy, lại là rượu, anh nói đúng, rượu hoàn toàn không hợp với cô.
Bên ngoài Rachel đang rất lo lắng vì không thấy Thiên Manh trả lời nên nhấc điện thoại gọi cho Thiên Manh, tiếng chuông điện thoại phút chốc reo lên, Rachel nghe thấy nên áp tai vào cửa để nghe.
“Rõ ràng là chuông reo từ bên trong này mà, hay cậu ấy ngủ nhỉ?”
Rachel không giấu được thắc mắc kèm có chút lo lắng.
Không để lâu thêm được nữa, cô không bước ra thì Rachel sẽ gọi người lên mở cửa xông vào mất.
Thiên Manh kéo chỉnh lại chiếc áo choàng tắm, mạnh tay đẩy Tiêu Sở Uy tránh sang một bên, rồi nhanh chóng mở cửa bước ra, cũng nhanh chóng kéo cửa
đóng lại, chặn Rachel ở bên ngoài.
Hành động này khiến Rachel cũng thấy kỳ quặc, sao lại tự bước ra, mà không phải là để cô bước vào.
“Rachel sao cậu đến đây, tớ vừa tắm xong”
Thiên Manh nhìn Rachel nói, nét mặt cũng không giấu nổi sự bối rối.
Rachel bước gần đến Thiên Manh.
Tắm, mới tắm xong mà cô lại ngửi được mùi nước hoa của nam thoang thoảng trên người Thiên Manh thế này.
Rachel nhìn một cái là nhận ra ngay, cô bước gần thêm vài bước, tay cũng đặt
hờ lên nấm cửa, chỉ cần ấn nhẹ một cái là có thể đẩy vào.
“Vào trong đi, tối nay tớ ngủ lại đây.”
Thiên Manh như sắp bị bắt quả tang đến nơi, cô hoảng loạn nắm lấy tay Rachel ngăn lại.
Thì ra “ăn vụng” có cảm giác như thế này đây sao?
Cô đưa đôi mắt đầy đáng thương nhìn Rachel, sau đó cười vô tri lên một cái.
“Haha, cậu...Cậu không ở cùng Khải Bình sao, mai là hôn lễ rồi, cậu không ở đây được đâu.”
Bên trong Tiêu Sở Uy nhếch môi khẽ cười, anh đang rất hưởng thụ cảm giác lần đầu sắp bị bắt gian, anh nhấc nhẹ chân đi đến ghế ngồi xuống, cứ như thói quen trước khi đi ngủ mà không quên tháo đồng hồ đặt ngay lên bàn, tai cũng lắng nghe cuộc đối thoại bên ngoài.
“Tớ sẽ ngủ với anh ta cả đời, còn cậu chẳng phải sắp về lại bên đó rồi sao, tớ muốn nói chuyện với cậu.”
Rachel thì biết rõ chắc chắn là có người bên trong, chỉ là không dám chắc có đúng là người cô nghĩ không, vừa nói vừa định mở cửa phòng.
Thiên Manh hớt hãi lấy cả người chặn cửa lại, ra sức ngăn cản.
“Tớ không được khoẻ lắm, lúc nãy uống rượu nên hơi đau đầu, tớ muốn ngủ. Ngày mai, ngày mai đi, hôn lễ xong tớ ngủ với cậu.”
Tiêu Sở Uy hiện tại là người yêu của em gái Hạ Nhiên, nếu bị phát hiện anh với cô, một nam một nữ ở riêng khách sạn như này, thì phải giải thích làm sao?
Tình cũ tìm đến nói chuyện, ai tin đây?
Cô còn không tin, hơn nữa bọn họ vừa rồi còn...
Đến nước này thì Rachel không muốn làm khó Thiên Manh nữa, cô đành đồng ý quay về, nhưng cũng không quên dặn dò.
“Vậy cậu nhớ tự chăm sóc bản thân đó, uống nhiều rượu như vậy, đừng ngâm mình trong bồn tắm, còn nữa tớ sẽ gọi nước mật ong ấm lên cho cậu, nhớ uống rồi đi ngủ sớm.”
Thiên Manh bây giờ lo lắng đến mức không để tâm nổi đến lời nói của Rachel, cô chỉ sợ Tiêu Sở Uy lại lên cơn rồi tự ý mở cửa bước ra, thì coi như xong.
“Tớ biết rồi, cậu về đi, khuya rồi, thức khuya ngày mai trang điểm không đẹp đâu.”
Nghe đến đây Rachel mới để ý, đôi mắt Thiên Manh hơi sưng, lại còn đỏ hoe.
“Cậu khóc sao?”
Rachel nói câu này có hơi lớn tiếng, Tiêu Sở Uy cũng nghe thấy, anh liền đưa mắt nhìn ra cửa, vẻ mặt có chút phức tạp.
“Không...không có, vừa rồi đi về gió lạnh thổi vào, mắt hơi ngứa.. thì ờm...nên như vậy.”
Thiên Manh mà lại giải thích dài dòng như vậy, rồi nói thành một dây không đâu, Rachel vừa nghe đã biết là ngụy biện rồi.
“Thiên Manh, Tiêu Sở Uy và...” Rachel định cất giọng nói gì đó thì Thiên Manh tỏ vẻ buồn ngủ, cô ngáp một cái để Rachel hiểu mà nhanh chân rời đi.
“Tớ mệt rồi, phải ngủ thôi.”
Thấy vậy Rachel nựng nhẹ lên má bạn một cái rồi cũng chịu rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]