Thiên Manh hốt hoảng nhìn đối phương. Dù mấy phút trước cô còn tham lam muốn gặp lại anh, tuy nhiên sự xuất này đường đột quá rồi.
Tiêu Sở Uy cứ như tia chớp vậy, không để Thiên Manh có cơ hội phản ứng mà ôm gọn lấy cô, anh ép cả người cô lên cánh cửa, dùng một tay ấn hai tay cô lên trên đầu, một tay ôm chặt lấy eo, Thiên Manh không cử động được chỉ đành vùng vẫy muốn anh buông cô ra.
Ánh mắt anh chợt nhìn sang bàn tay cô:
“Sao lại bị thương?”
Thiên Manh như bị nắm thóp, cô không trả lời mà chỉ muốn rụt tay lại, nhưng vẫn bị anh nắm chặt, anh kéo hàng chân mày nhau lại nhìn chăm chăm vào tay cô, vết cắn rất rõ, vết cắt nhỏ ở lòng bàn tay cũng rất rõ, nhưng anh không hiểu, tại sao nó lại xuất hiện.
“Tiêu Sở Uy, anh làm gì vậy.”
Nghe tiếng gọi anh đổi ánh mắt nhìn xuống, mái tóc ướt mà cô chưa kịp lau khô, nước lúc này đang chảy từng giọt xuống cổ rồi dọc theo khe ngực vô cùng quyến rũ, anh không kìm được khao khát trong lòng mà cúi xuống hôn cô, nhưng khi môi chưa kịp chạm đến, Thiên Manh xoay mặt sang một bên, cô từ chối anh.
“Tiêu Sở Uy, đừng như vậy, anh say rồi.”
Thiên Manh hoảng loạn nói, cô biết anh muốn làm gì, nhưng tất cả chỉ là do men rượu.
Tiêu Sở Uy ngừng lại, anh cúi mặt gần xuống nhìn cô.
“Đã có người mới rồi?”
Anh tuy giọng đầy lãnh đạm, nhưng tay vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3743564/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.