Bữa tiệc bắt đầu, ngày càng nhiều người hơn đến dự, chủ yếu là bạn bè thân thiết của Rachel và Khải Bình.
Thiên Manh bắt đầu cảm thấy ngột ngạt vì nhiều ánh mắt để ý đến cô, họ không mời rượu thì cũng là bắt chuyện, cuối cùng cô đành tìm cách đi ra ngoài hành lang, chọn cho mình một vị trí yên tĩnh, cô ngồi xuống chiếc ghế gần đó, rượu khiến đầu cô trở nên đau nhức.
Thiên Manh cũng không biết cô đã uống gì, chỉ vì quá căng thẳng mà uống bừa hết mấy ly, lâu rồi cô không đụng đến những thứ có cồn, chính xác là từ khi rời xa Tiêu Sở Uy, cô không dám uống nữa.
Thiên Manh tựa người vào ghế, tay cô chống vào thái dương, mắt cô nhắm lại, muốn được nghỉ ngơi một chút.
Không lâu sau đó, cô nghe thấy tiếng bước chân, nhưng cô không để tâm, cho đến khi tiếng giày ngừng lại phía đối diện, cô vẫn không buồn mở mắt.
Một lúc sau, Thiên Manh ngẩng đầu lên, trước mắt cô là một dáng người quen thuộc, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm, đang đứng tựa lưng vào tường phía đối diện mà nhìn cô.
Là Tiêu Sở Uy.
Anh cũng không chuyển ánh mắt khi thấy cô đang trợn to đôi mắt đầy bất ngờ nhìn anh, trên mặt cũng lộ rõ vẻ khiếp sợ.
Nhìn cô hiện tại đáng yêu y hệt một chú mèo vậy, vẫn là dáng vẻ đó, dáng vẻ khi bị anh nhìn thấu.
Yết hầu Tiêu Sở Uy khẽ cử động cố gắng nhẫn nhịn xúc động muốn ôm cô vào lòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3741517/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.