Thiên Manh cố gắng giữ bình tĩnh rồi lịch sự cười lên với Hạ Vân.
“Chào em.”
Cho đến hiện tại cô vẫn né tránh ánh mắt của Tiêu Sở Uy, nhưng anh từ lúc ở xa đến tận bây giờ đều chỉ đưa ánh mắt nhìn cô. Thiên Manh chẳng biết đó là ánh mắt gì, có lẽ là phẫn nộ vì phải gặp lại người anh không muốn gặp.
“Wow chị Thiên Manh, chị đẹp thật đó.”
Hạ Vân nở nụ cười đầy thân thiện với Thiên Manh, nhưng Thiên Manh thì không cười nỗi nữa.
Ai có thể tươi cười với người yêu mới của người yêu cũ đây.
Trong khoảng trống đó Hạ Vân lại nắm lấy cánh tay Tiêu Sở Uy.
“Anh Sở Uy, tự dưng em lại muốn đổi màu váy cưới rồi, anh nói xem hôm lễ cưới em mặc váy màu trắng đẹp hay màu hồng sẽ càng đẹp hơn.”
Hạ Vân nở nụ cười trong trẻo với anh, đôi mắt cũng ngập tràn hạnh phúc.
Khải Bình nghe xong chỉ muốn chặn ngay cái miệng của Hạ Vân lại, cứ nói kiểu này thì họ làm lành thế nào được đây.
Cũng tại anh, miệng nhanh hơn não rồi, tự dưng gọi người qua đây làm gì.
Rachel nhận thấy quá rõ suy nghĩ của Thiên Manh luôn rồi, cô quay sang nhìn Hạ Vân, còn chưa nói gì thì Khải Bình đã đi trước một bước.
“Âyda, haha Hạ Vân sao em lại hỏi Tiêu Sở Uy cơ chứ...”
Khải Bình vừa nói còn vừa đưa mắt nhìn Thiên Manh, anh đã cố gắng giúp bạn giải thích rồi, mà không biết Thiên Manh có chịu hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3741233/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.