🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thiên Manh cố gắng giữ bình tĩnh rồi lịch sự cười lên với Hạ Vân.

“Chào em.”

Cho đến hiện tại cô vẫn né tránh ánh mắt của Tiêu Sở Uy, nhưng anh từ lúc ở xa đến tận bây giờ đều chỉ đưa ánh mắt nhìn cô. Thiên Manh chẳng biết đó là ánh mắt gì, có lẽ là phẫn nộ vì phải gặp lại người anh không muốn gặp.

“Wow chị Thiên Manh, chị đẹp thật đó.”

Hạ Vân nở nụ cười đầy thân thiện với Thiên Manh, nhưng Thiên Manh thì không cười nỗi nữa.

Ai có thể tươi cười với người yêu mới của người yêu cũ đây.

Trong khoảng trống đó Hạ Vân lại nắm lấy cánh tay Tiêu Sở Uy.

“Anh Sở Uy, tự dưng em lại muốn đổi màu váy cưới rồi, anh nói xem hôm lễ cưới em mặc váy màu trắng đẹp hay màu hồng sẽ càng đẹp hơn.”

Hạ Vân nở nụ cười trong trẻo với anh, đôi mắt cũng ngập tràn hạnh phúc.

Khải Bình nghe xong chỉ muốn chặn ngay cái miệng của Hạ Vân lại, cứ nói kiểu này thì họ làm lành thế nào được đây.

Cũng tại anh, miệng nhanh hơn não rồi, tự dưng gọi người qua đây làm gì.

Rachel nhận thấy quá rõ suy nghĩ của Thiên Manh luôn rồi, cô quay sang nhìn Hạ Vân, còn chưa nói gì thì Khải Bình đã đi trước một bước.

“Âyda, haha Hạ Vân sao em lại hỏi Tiêu Sở Uy cơ chứ...”

Khải Bình vừa nói còn vừa đưa mắt nhìn Thiên Manh, anh đã cố gắng giúp bạn giải thích rồi, mà không biết Thiên Manh có chịu hiểu không thôi.

Chỉ là lời anh mới nói được một nửa Hạ Vân đã mè nheo lên, cô quay sang mà mong chờ lời nói từ Tiêu Sở Uy.

“Nhưng em chỉ muốn nghe anh Sở Uy thôi”

Tiêu Sở Uy lúc này liền liếc nhìn sang Thiên Manh một cái, cô vẫn không nhìn anh.

Vậy là anh nở nụ cười nhạt cùng giọng nói dịu dàng trả lời lại với Hạ Vân:

“Ừm, tiểu Mây mặc gì cũng rất đẹp.”

Sau câu nói đầy ngọt ngào của anh thì mọi người ai cũng im lặng, thân thiết đến độ gọi nhau bằng tên riêng thế này, còn nói gì được nữa đây?

Khải Bình như dán hẳn đôi mắt lên mặt của Tiêu Sở Uy, trong đầu anh chỉ có thể tự nói:



“Cái này là cậu tự tạo ra đó nha.”

Hạ Vân định khoát lấy tay Tiêu Sở Uy thì Khải Bình lập tức kéo đi ngay:

“Hạ Vân đi với bọn anh, anh giới thiệu em với vài người.”

Khải Bình không để cho Hạ Vân có cơ hội từ chối cứ vậy mà dắt đi, mặc cho cô bé chưa hiểu gì cả, Rachel cũng hiểu được mà đi theo sau.

Phút chốc chỉ còn lại anh và cô, họ trước đây không lặng im đến vậy, anh luôn nắm lấy tay cô không kéo vào lòng ôm từ phía trước là sẽ ôm lấy từ phía sau, ánh mắt dịu dàng khiến người xung quanh chỉ có thể rời đi vì dư thừa. Giờ đây hai trái tim đang gần nhau nhưng lại xa cách đến lạ, một khoảng trống vô hình khiến họ chẳng có lời gì dành cho nhau.

Thiên Manh vẫn nắm chặt vạt váy, tay cô siết chặt đến độ nhưng hạt cườm trên váy đã đâm vào tay cô hằn lên những vết đậm có chút đau nhức, cô cảm giác như bị ai đó bóp cổ vậy, không thở được, cũng không mở miệng lên nói được, ngập ngừng một lúc mới có thể thốt ra được với anh vài chữ, nhưng mắt vẫn không dám nhìn anh:

“Lâu rồi không gặp.”

“...” Thế nhưng ngoài tiếng ồn từ bữa tiệc thì không có một lời nào phát ra từ anh cả.

Tiêu Sở Uy không trả lời, anh đi đến lấy ly rượu trên chiếc bàn phía sau Thiên Manh, anh đứng quay người lại cạnh bên cô, cứ vậy mà chầm chậm uống hết ly rượu trên tay.

Anh chưa từng lơ đi lời nói của cô, có là chỉ khi muốn thấy dáng vẻ nũng nịu dỗ dành anh của cô mà giả vờ giận dỗi, giờ đây anh chọn im lặng, có chăng chỉ là căm hận.

Cô không có tư cách đòi hỏi anh phải dùng thái độ gì với cô cả.

Dù cho trước đây anh đã có hàng trăm câu hỏi muốn hỏi cô, bây giờ anh lại điềm tĩnh lạ thường. Nhìn dáng vẻ của cô, anh đoán được, cô đang sợ.

Sợ đối diện với anh.

Gặp lại anh khiến em khó chịu đến như vậy sao?

Thiên Manh có chút cảm thấy không tự nhiên, cô bối rối nhưng không biết làm gì tiếp theo, nên cũng cầm lấy ly rượu lên hớp lấy một ngụm.

Họ cứ như hai người lạ, vô tình gặp nhau ở một bữa tiệc.

Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, nhưng vẫn không có cuộc đối thoại nào xuất hiện giữa họ, cho đến khi thì Hạ Vân lại chạy đến, cô bé kéo Tiêu Sở Uy đi qua phía Hạ Nhiên.

“Anh Sở Uy, ba mẹ em với anh Hạ Nhiên đến rồi, đi thôi.

“Chị Thiên Manh, gặp lại chị sau nha.”

Anh cũng lạnh lùng bước đi, mà không nói câu gì với cô cả.

Thiên Manh đứng lại đó một mình. Cô nâng ly rượu rồi lại uống thêm một ngụm rượu to, cô thẫn thờ nhìn ra xa, cứ như bị đang lạc giữa dòng người đầy nhộn nhịp.



Thiên Manh đang ngơ người thì Joey đi về phía cô.

“Sao em lại đứng đây một mình.

Nói xong Joey với tay về phía bàn rượu, không biết cố ý hay vô tình Joey lại cúi sát đến người Thiên Manh vòng tay ra phía sau mà lấy ly rượu, hành động của anh khiến Thiên Manh giật mình, dù biết anh từng thân thiết với cô, nhưng hành động như thế này thì có hơi quá phận.

Thiên Manh lùi người về phía sau, vô tình lại ngã trúng bàn, tiếng chai ly rớt xuống đất tạo nên âm điệu chói tai, Joey lấy tay đỡ lấy cô, một khung cảnh như hoàng tử và công chúa trong lễ hội.

Tiếng động từ phía họ cũng thu hút những người xung quanh, có cả Tiêu Sở Uy.

Tay anh nắm chặt, răng nghiến lại, ánh mắt anh như muốn thiêu đốt những gì đang diễn ra trước mắt, anh muốn chạy đến, không những vậy, anh còn là muốn đẩy hẳn người đàn ông đó cách xa khỏi cô, nhưng với thân phận gì đây?

Anh còn được phép hay không?

Không quan trọng, cơn ghen của anh nổi lên rồi.

Nhưng khi anh định mặc kệ mọi thứ mà chạy đến thì

Hạ Nhiên đã thấy được biểu cảm khó coi của Tiêu Sở Uy, anh ta nhanh chân chạy trước về phía Thiên Manh vì sợ.

Bữa tiệc đang bị gián đoạn rồi, Tiêu Sở Uy mà phát điên lên nữa thì tiệc tối nay khỏi tiến hành luôn.

“Không sao chứ?” Hạ Nhiên nhìn cả hai rồi kéo Thiên Manh ra khỏi Joey.

Thiên Manh lấy lại bình tĩnh mà nở nụ cười : “Không sao.”

Rachel với Khải Bình cũng đi đến, Khải Bình cũng tìm cách kéo Joey đi, để Rachel ở lại với Thiên Manh.

Thiên Manh bất giác mím môi lại nhìn về phía Tiêu Sở Uy, cô như một đứa trẻ tìm lại người mẹ giữa đám đông. Cô sợ anh cũng nhìn thấy mà hiểu sai, nhưng dường như cô đã lầm, hiểu sai thì sao chứ, anh vốn dĩ đã không còn quan tâm đến cô nữa rồi.

Anh vẫn tay trong tay với Hạ Vân, họ vẫn đang nói cười vui vẻ, không hề để ý đến những gì vừa xảy ra, hoặc nếu có thì cũng chẳng còn liên quan đến anh nữa.

Anh từng ngỏ lời cầu hôn cô, nhưng cô đã chọn im lặng, anh đã yêu cô, nhưng rồi cô chọn từ bỏ, giờ thì mong chờ gì?

Cô rời đi không phải chỉ vì mong có một người khác cân xứng như vậy bên cạnh anh sao?

Anh tìm được rồi, cô nên mãn nguyện mới đúng.

Thiên Manh tự cười bản thân, lựa chọn ra đi cũng là cô, giờ chính cô lại đố kỵ với người con gái bên cạnh anh.

Có đáng buồn cười không chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.