Thiên Manh theo sự sắp xếp của Rachel mà mặc chiếc váy dài hở vai lộ ra bờ vai trắng nõn đầy sự quyến rũ, giờ đây cô không để tóc ngắn nữa, cô vì anh mà để lại mái tóc dài đen nhánh qua vai vô cùng óng ả được tạo kiểu nhẹ nhàng, càng tôn lên đường nét hài hòa trên khuôn mặt, như tô điểm thêm nét đẹp kiều diễm của cô, khiến bất kỳ người nào nhìn thấy cũng phải đưa mắt ngắm nhìn rồi khen ngợi không ngừng.
“Thiên Manh, lâu lắm rồi mới gặp lại con, ngày càng xinh đẹp, tỏa sáng cứ như nữ thần vậy.”
Mẹ của Rachel vừa gặp đã hết lời khen ngợi Thiên Mạnh.
“Mẹ, đáng lý ra mẹ nên khen con gái của mẹ trước chứ.
Rachel ghen tỵ nói, dù cho cô cũng rất đồng ý với mẹ rằng Thiên Manh ngày càng xinh đẹp, chẳng những vậy còn càng có sức hút hơn trước với mái tóc dài này.
“Con thì luôn đẹp trong lòng mẹ, con luôn là đẹp nhất.”
Bà bật cười rồi ân cần vỗ vai Rachel.
Thiên Manh rất ngưỡng mộ Rachel, cô có một gia đình hạnh phúc mà Thiên Manh không có được. Một người cha tuyệt vời luôn ưu tiên gia đình và một người mẹ hết mực thương yêu cô vô điều kiện.
Người ta nói gia đình tạo nên tính cách của một đứa trẻ, điều đó có thể thấy rõ qua tính cách của Rachel và Thiên Manh. Rachel hào sảng, sôi nổi bao nhiêu, Thiên Manh lại trầm lắng bấy nhiêu.
“Wowow, em đẹp thật đó Thiên Manh, em cứ phát ra ánh hào quang như vậy thì tối nay Rachel phải làm sao đây.”
Joey đi đến chào hỏi Thiên Manh, ánh mắt anh như gặp được viên ngọc quý, trước đây anh cũng đôi chút phải lòng Thiên Manh, nhưng vì Thiên Manh luôn xem anh như anh trai nên chỉ đành nén lại mà đối xử với cô như em gái, hiện tại sau bao năm gặp lại, với nét đẹp của cô hiện tại đúng là khiến anh dậy sóng trong lòng.
“Chào anh, Joey, lâu rồi mới gặp anh.”
“Anh tốt nhất nên tránh xa bạn em ra, đừng có mà tán tỉnh lung tung.
“Cậu cũng né anh họ tớ ra đi, cậu vẫn nhớ mà đúng không? anh ta bây giờ vẫn không đáng tin đâu.”
Rachel cứ như sợ Thiên Manh bị Joey dụ dỗ đi mất vậy, hết sức nhắc nhở bạn, khiến Thiên Manh chỉ biết mỉm cười nhìn cả hai.
Joey cũng lắc đầu bất lực, anh như bị vạch trần mà không nói chuyện với Rachel nữa, chỉ nhấc chân lên đi đến đứng sang bên cạnh Thiên Mạnh nói:
“Anh đã đọc quyển sách của em rồi, viết rất hay.
Thiên Manh cũng lịch sự cảm ơn Joey, cô thì quá rõ tài nói chuyện của anh họ Rachel rồi.
“Vậy sao, anh không cần vì nể mặt em mà tự làm khó bản thân như vậy đâu.”
“Nhưng dù gì thì em cũng cảm ơn sự ủng hộ của anh nha.
Thiên Manh chỉ muốn chọc đối phương, vì cô biết rõ Joey không đọc sách, anh chỉ nghe Rachel nói lại mà thôi.
“Em không tin là anh đọc sách của em sao?” Joey một lần nữa như bị phanh phui, mà ra sức giải thích.
“Vậy anh nói thử xem, quyển sách hay chỗ nào?”
Rachel nghe được liền chen vào, cô còn không rõ Joey sao, định dùng chiêu trò này mà kiếm chuyện để nói với Thiên Manh, còn lâu cô mới đứng nhìn cho anh đạt được mục đích.
“Chỗ nào cũng hay, hay nhất là được tạo nên từ bộ não xinh đẹp của Thiên Manh.”
“Chẳng phải em nhận được rất nhiều giải thưởng đó sao, đâu cần nói, phải hay mới được nhiều người đón nhận chứ.
Không khiến mọi người thất vọng, cuối cùng Joey vẫn phải tự lòi đuôi ra, anh đúng là có mua sách của Thiên Manh về cố gắng mà đọc, không những vậy còn rất nhiệt tình mua để tặng cho người khác, nhưng bản thân thì vẫn không đọc nổi quá ba trang.
Cuộc nói chuyện kéo dài được một lúc thì Joey cũng rời đi, chỉ còn lại mỗi Rachel và Thiên Manh, bỗng Khải Bình cũng từ xa đi đến, chưa được bao lâu đã nghe anh gọi lớn:
“Tiêu Sở Uy, bên này”
Thiên Manh hiện tại cảm thấy như tim ngừng đập, tay cô nắm chặt lại vì hồi hộp.
Lần này thì chính là anh rồi.
Rachel cũng liếc Khải Bình một cái, rồi đánh nhẹ vào vai anh tỏ vẻ không hề hài lòng với cách làm này của chồng cô, sau đó Rachel cũng đưa mắt nhìn sang Thiên Mạnh.
Nhưng Thiên Manh chưa kịp quay lại thì một giọng nói nhỏ nhẹ đã phát ra từ phía sau lưng cô.
“Chào anh Khải Bình, chị Rachel.
Thiên Manh chậm chạp quay lại, đôi mắt vô tình lướt qua khuôn mặt Tiêu Sở Uy, hôm qua loáng thoáng nghe được vài chữ từ Khải Bình, thật lòng cô cũng muốn biết anh đã sống thế nào, mà giờ đây khi trực tiếp nhìn thấy khuôn mặt ấy, tuy rằng nét cao ngạo và lạnh lùng vẫn còn đó, nhưng anh dường như trông thiếu sức sống hơn, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng xa cách.
Thiên Manh nhìn cô gái đang khoát lấy tay anh, thấy họ thân mật, tim cô như bị ai bóp nát, đau đớn vô cùng, dù cho cô biết bản thân lựa chọn ra đi, là chấp nhận sau ngày sẽ có người con gái khác bên cạnh anh, là chấp nhận trở thành người lạ với anh, chấp nhận nhường anh cho người khác, nhưng sao lại cảm giác tan nát vụn vỡ như thế này.
Tay cô lại bất chợt nắm chặt vào gấu váy, mắt cụp xuống không dám đối diện đối phương.
Cũng đâu có gì lạ, vì không ai đứng yên một chỗ mà chờ đợi mãi một người cả, đặc biệt là một người đã ruồng bỏ mình.
“Chào em Hạ Vân”
Khải Bình cất giọng nói, cứu lấy tình trạng khó xử anh tự gây ra.
“Hai người đây rồi Hạ Nhiên và Daniel đâu”
Khải Bình đảo mắt nhìn, anh muốn nhắc đến tên Hạ Nhiên để Thiên Manh có thể đoán được Hạ Vân là em gái Hạ Nhiên, và Daniel là người yêu của Hạ Vân, nhưng vô ích, cô làm gì còn tâm trạng mà để ý đến.
“Daniel có việc rồi, không đến được, anh Hạ Nhiên sẽ đến sau cùng ba mẹ, nên em đi trước với anh Sở Uy.”
"Chị Rachel, chị đẹp quá đi, mong rằng hôm lễ cưới của em, em cũng sẽ đẹp được như chị.”
Lễ cưới? Thiên Manh như không thở nổi nữa rồi, cảm giác vỡ vụn hết như vừa bị một trận bão và lũ quét qua vậy, chỉ còn lại là một đống đổ nát sau thảm hoạ, tay cô cũng bất giác nắm vào tay Rachel.
Vậy mà cứng lòng cứng dạ, cứ nhắc tới Tiêu Sở Uy là lảng tránh, bây giờ thái độ rõ mồn một thế này đây. Rachel cũng nắm lấy lại tay bạn, còn chưa kịp nói gì để trả lời Hạ Vân, thì đã nghe cô bé cất tiếp giọng nói đầy sự tò mò:
“Còn chị gái xinh đẹp này là ...
Hạ Vân nhìn Thiên Manh có chút dò xét nhưng vẻ mặt vẫn rất trong sáng và ngây thơ, khác hẳn Tử Hàm, nghĩ đến đây cô lại có chút yên tâm.
“Cảm ơn em, Hạ Vân tất nhiên là sẽ phải rất xinh đẹp rồi, lúc nào cũng đáng yêu như vậy cả, à đây là Thiên Manh bạn thân chị.”
Rachel liền nhanh miệng giới thiệu Thiên Manh với Hạ Vân, cũng không quên giới thiệu lại đối phương cho bạn.
“Thiên Manh đây là Hạ Vân em gái của Hạ Nhiên”
Nói đến đây cô còn nhìn sâu vào đôi mắt Thiên Manh, Rachel muốn Thiên Manh đoán được điều cô muốn nói là không giống như những gì Thiên Manh đang nghĩ.
Nhưng bạn cô không những đã nhìn cô mà vẻ mặt còn hiện hẳn ra hai chữ “hiểu lầm” nữa rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]