Thiên Manh theo chỉ dẫn của nữ nhân viên lễ tân quay người bước về phía nhà hàng, cô vừa đi nhưng đầu óc cứ tự nhảy ra câu hỏi:
"Thật sự là anh sao?"
Nhưng đến khi tiến đến gần hơn cô mới nhận ra, đúng là có một nam nhân đứng ngay một chiếc bàn gần đó,
Nhưng không phải là Tiêu Sở Uy.
Mà là Khải Bình.
Đương nhiên rồi,
Tổn thương người khác, mà lại mong họ đến tìm mình, suy nghĩ vớ vẩn gì vậy chứ.
Cô có chút nhẹ lòng, bất giác thở phào một tiếng.
Thiên Manh tiến đến gần, giọng Khải Bình cũng cất lên:
"Nhìn vẻ mặt của cô hình như có chút thất vọng nhỉ?"
"Cô đã nghĩ là ai đến vậy?"
Khải Bình thấy Thiên Manh đi đến, anh cũng thư thái ngồi xuống ghế, anh như đoán được nỗi lòng của cô, mà nói thắng ra khiến cô có chút chột dạ.
Thiên Manh lại không trả lời câu hỏi của Khải Bình, cô cũng ngồi xuống rồi nói sang chuyện khác:
"Khải Bình, ngày mai anh sẽ cử hành hôn lễ, vậy mà tối mờ thế này lại đến đây tìm bạn của vợ chưa cưới, có chút không phải rồi đó."
Khải Bình chỉ cười nhẹ một cái, vẻ mặt tỏ rõ câu nói của Thiên Manh không đá động gì được đến anh cả
"Tôi vẫn nợ cô một lời xin lỗi."
Anh cũng thở dài một cái sau câu nói, vẻ mặt bày ra sự áy náy, anh đã nhiều lần muốn nói ra lời này với Thiên Manh, nhưng mãi chưa mở lời được.
"Vì chuyện gì?"
Thiên Manh biết rõ Khải Bình muốn nói đến chuyện anh từng dùng lời khó nghe nói với cô trước mặt mọi người hôm Dục Minh bị tai nạn được cấp cứu ở bệnh viện, nhưng lâu như vậy rồi, cô không tin là Khải Bình chỉ chạy đến đây chỉ để nói những lời này.
Đúng là như vậy, Thiên Manh vừa nói xong Khải Bình đã lộ ra điều muốn nói.
"Đúng là tôi đã sai khi nói hai người là Ngưu Tầm Ngưu Mã Tầm Mã, chính xác thì phải sửa lại là Trời Sinh Một Cặp."
Khải Bình vừa nói vừa cười, rồi lắc đầu cảm thán, cách giả vờ mất trí để tha thứ cho người khác này chỉ có đôi tình nhân này nghĩ ra.
Thiên Manh trầm mặc một chút, vẻ mặt không một biểu cảm nào.
"Anh tìm tôi có việc gì?"
"Cô không định gặp lại Tiêu Sở Uy sao?"
Khải Bình vừa nghe đã nghiêm túc trở lại, anh muốn Thiên Manh có thể biết được dáng vẻ sống không ra gì của
Tiêu Sở Uy trong suốt thời gian cô rời đi, mà suy nghĩ lại việc tự mình đi gặp Tiêu Sở Uy.
"Dù muốn hay không, chắc cũng sẽ chạm mặt ở lễ cưới chứ."
Thiên Manh biết rõ Khải Bình có ý gì nhưng vẫn chọn lảng tránh.
"Ý tôi không phải như vậy, ý tôi là gặp ri..."Nhưng chữ "riêng" còn chưa được phát ra hoàn chỉnh Thiên Manh đã chen vào.
"Gặp để làm gì?"
Anh sẽ muốn thấy cô hay sao?
Có những lời nói, thời điểm đã qua đi rồi, dù cho có cố gắng đến mấy, nói ra cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Cũng như gặp lại, sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Đến nước này Khải Bình chỉ biết á khẩu, đưa mắt trân trân nhìn đối phương, họ giống nhau từ suy nghĩ đến cách hành hạ nhau như thế này hay sao?
Anh thật sự là bất lực với hai con người này, lúc yêu nhau thì ngọt ngào, cơm chó phát không ngừng, chia tay rồi lại dày vò nhau ra đến như vậy.
"Thiên Manh cô rời đi sống rất tốt, nhưng Tiêu Sở Uy thì ngược lại, cô không biết được suốt thời gian qua cậu ta đã sống như thế nào đâu..."
Khải Bình không chịu được nữa mà nôn nóng nói ra, anh muốn kể hết mọi chuyện cho Thiên Manh nghe.
Nhưng Thiên Manh thì không muốn nghe, cô đã nhẫn nhịn được lâu như vậy rồi, tại sao bây giờ phải biết làm gì, cô có tư cách gì để nghe những điều này.
Nếu là đau khổ? Không phải là chính cô gây ra cho anh đó sao?
"Chu tiên sinh, khuya rồi tôi cần được nghỉ ngơi, lời xin lỗi của anh thì tôi không cần, tôi vốn chưa từng trách anh, trong hoàn cảnh đó, nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy thôi."
"Cho nên anh hãy nhớ, nếu anh đối xử không tốt với Rachel, tôi cũng có thể làm bất cứ điều gì mà đòi lại công bằng cho cậu ấy."
Nói xong Thiên Manh bỏ lại Khải Bình nhanh bước rời đi, cô sợ nán lại càng lâu, cô càng cô kìm chế được mà lắng nghe những gì Khải Bình nói mất.
Khải Bình nhìn theo bóng lưng của Thiên Manh, anh lại thở dài một cái, rồi đi ra ngoài, vừa lên lại xe anh nhìn vào điện thoại do dự một lúc mở wechat soạn tin nhắn:
[Khách sạn Peninsula số phòng 17010, gặp hay không là tự cậu quyết định.)
Sau đó gửi thẳng đến số của Tiêu Sở Uy.
…
Thiên Manh u sầu quay về lại phòng,
Cô ngồi cạnh cửa sổ với tay đẩy cửa ra để gió lùa vào rồi nhìn ra phố, cảm giác quen thuộc theo làn gió lạnh tràn về phả thẳng lên khuôn mặt nhỏ, cô đã từng xem Hàng Châu là nhà, là nơi muốn nán lại cho cả quãng đời sau này, là nơi có sự hiện diện của anh, nơi đã mang đến cho cô có thật nhiều hạnh phúc. Đôi mắt rưng rưng những dòng lệ rồi lăn dài trên má, cô đã khóc rất nhiều lần mỗi lần nhớ đến anh, và lần này cũng vậy, cảm giác cự ly rất gần nhưng không thể làm gì được càng tăng thêm nỗi đau được đè nén trong hơn một năm qua.
Tiêu Sở Uy cũng đã sớm biết Thiên Manh hôm nay sẽ quay lại, anh cũng không giấu được cảm xúc mà đi vào căn phòng kính này để ngồi yên lặng rất lâu, anh nhìn chằm chằm lấy những dòng tin nhắn trên tay, ánh mắt anh tối thẫm, răng cũng nghiến chặt, không do dự anh mở gói thuốc châm lấy một điếu rồi rít dài một hơi, màn hình điện thoại vẫn còn mở, địa chỉ phòng cũng hiện ra rất rõ ràng, chỉ là anh vẫn không nhúc nhích, đến khi điếu thuốc được kéo hết, anh mới đứng dậy cầm lấy áo khoác lái xe ra khỏi nhà.
Chiếc xe màu đen đã dừng trước cửa khách sạn, thế mà người bên trong thì vẫn không có dự định ra khỏi, Tiêu Sở Uy ngã người ra ghế, đôi mắt nhắm lại, nhưng bàn tay lại nắm chặt lấy vô lăng đến mức gân xanh nổi hết lên, cả người anh phát run, anh cố gắng kìm nén xúc động muốn mở cửa bước ra.
Thời gian cứ trôi qua, không biết đến tận bao lâu, lại chỉ thấy được anh lấy tay xoa xoa mi tâm, đưa tay lên ngập ngừng muốn với tay nắm lấy cửa xe, nhưng cuối cùng tay cũng chỉ dần dần trượt xuống, thả xuôi trên đùi.
Không cần suy nghĩ nữa anh đạp ga cho xe chạy thẳng về lại nhà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]