Thiên Manh theo chỉ dẫn của nữ nhân viên lễ tân quay người bước về phía nhà hàng, cô vừa đi nhưng đầu óc cứ tự nhảy ra câu hỏi:
"Thật sự là anh sao?"
Nhưng đến khi tiến đến gần hơn cô mới nhận ra, đúng là có một nam nhân đứng ngay một chiếc bàn gần đó,
Nhưng không phải là Tiêu Sở Uy.
Mà là Khải Bình.
Đương nhiên rồi,
Tổn thương người khác, mà lại mong họ đến tìm mình, suy nghĩ vớ vẩn gì vậy chứ.
Cô có chút nhẹ lòng, bất giác thở phào một tiếng.
Thiên Manh tiến đến gần, giọng Khải Bình cũng cất lên:
"Nhìn vẻ mặt của cô hình như có chút thất vọng nhỉ?"
"Cô đã nghĩ là ai đến vậy?"
Khải Bình thấy Thiên Manh đi đến, anh cũng thư thái ngồi xuống ghế, anh như đoán được nỗi lòng của cô, mà nói thắng ra khiến cô có chút chột dạ.
Thiên Manh lại không trả lời câu hỏi của Khải Bình, cô cũng ngồi xuống rồi nói sang chuyện khác:
"Khải Bình, ngày mai anh sẽ cử hành hôn lễ, vậy mà tối mờ thế này lại đến đây tìm bạn của vợ chưa cưới, có chút không phải rồi đó."
Khải Bình chỉ cười nhẹ một cái, vẻ mặt tỏ rõ câu nói của Thiên Manh không đá động gì được đến anh cả
"Tôi vẫn nợ cô một lời xin lỗi."
Anh cũng thở dài một cái sau câu nói, vẻ mặt bày ra sự áy náy, anh đã nhiều lần muốn nói ra lời này với Thiên Manh, nhưng mãi chưa mở lời được.
"Vì chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3740865/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.