Một tháng không quá dài để trôi qua,
Thiên Manh theo sự sắp xếp của Rachel mà đúng hẹn bay đến Hàng Châu.
Hiện tại đang vào xuân, tuyết cũng đã rơi liên tục, khi cô rời đi, tuyết cũng rơi như vậy, nhưng đêm đó không lạnh như bây giờ, bởi vì khi đó cô từ sự nồng cháy của anh mà rời đi, địa điểm quen thuộc, khung cảnh quen thuộc kéo theo những hình ảnh quen thuộc lần lượt hiện ra trước mắt.
Thiên Manh nhìn xuống chân, cô chỉ mang đôi giày bệt thôi, sao mà lúc này nó lại nặng nề như đang mang giày đá thế này, cô tự nở nụ cười đầy sự chán nản dành cho bản thân, rồi cố gắng bước đi, vừa bước ra cổng sân bay đã thấy Rachel và Khải Bình đứng sẵn đón cô.
"Tớ nhớ cậu chết mất."
Rachel vừa thấy đã chạy đến ôm lấy Thiên Manh.
"Nhưng mà cậu trông có vẻ hồng hào hơn rồi đó, xem ra về bên đó cậu có vẻ tốt hơn nhỉ?"
Họ cũng lâu rồi chưa gặp lại, chỉ toàn nói chuyện qua điện thoại thôi.
"Có lẽ vậy." Thiên Manh khẽ cười mà trả lời Rachel, cô cũng không quên chào Khải Bình.
Mặt Khải Bình nhìn vui thì có vui nhưng bên trong lại là có rất nhiều điều muốn nói với Thiên Manh, chính xác là anh đang đầy sự bực nhọc khi thấy Thiên Manh có thể sống vui vẻ mà không có Tiêu Sở Uy.
Cả ba cùng về lại khách sạn, họ cùng nhau dùng bữa, xuyên suốt bữa ăn, Khải Bình luôn hậm hực khó chịu, miệng anh không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3740864/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.