Hơn một năm sau....
Thiên Manh đã hoàn thành quyển sách mà cô ấp ủ cả một thời gian dài, không phụ lòng cô đã dành ra bao nhiêu tâm huyết, kết quả là quyển sách được đề cử quyển sách của năm vì số lượng bán ra cao nhất trong nước từ trước đến nay, quyển sách còn được dịch ra hơn hai mươi ngôn ngữ, đương nhiên là có cả ngôn ngữ mà anh dùng.
Không chỉ vậy, Thiên Mạnh nhận được rất nhiều giải thưởng khác từ quyển sách, khi lên nhận giải, cô lại nhớ đến anh.
“Hôm qua chắc là... anh không phải vì em mà đến đâu đúng không?”
“Ừ, em đã thành công loại bỏ đáp án chính xác duy nhất rồi đó.”
“Cảm ơn anh..”
Cuộc đối thoại giữa họ lại vang lên, những cái hôn nồng cháy, nụ cười hạnh phúc, tất cả giờ chỉ lại hai từ “đã từng”
Anh, đúng là đã cho cô rất nhiều.
Một cảm xúc mong mỏi mãnh liệt lại gợn lên, phút chốc Thiên Manh lại mong ngóng anh có thể ở đây nhìn thấy cô của hiện tại, cô nhận được những giải thưởng này, chắc chắn anh sẽ rất tự hào về cô.
Đã hơn bốn trăm ngày rồi, anh còn hận em không?
Chắc không đâu, lâu như vậy anh có lẽ cũng đã quên rồi...
Không phải quên đi nỗi hận, mà là quên em.
Đúng vậy, cũng nên quên đi rồi.
Hơn một năm qua cô đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, gặp được biết bao nhiêu điều mới, có được cả những thành tựu, nhận luôn được những sự đối đãi chân thành từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3740615/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.