🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nơi em,

Thiên Manh theo lịch trình mà bắt đầu công việc ở trường, cô đã nghĩ rằng làm việc sẽ khiến cô vơi bớt nỗi nhớ dành cho Tiêu Sở Uy, nhưng hình như chẳng có chút tác dụng nào, vì khi làm gì cô cũng nhớ tới anh.

Công việc ở đây chẳng thể làm khó được cô, có thể vì cô đã ở cùng Tiêu Sở Uy, nên học được không ít phong cách làm việc của anh. Ngay cả khi cô đứng lớp cũng mang chút phong cách lạnh lùng dứt khoát của anh vào bài giáng.

Có lẽ cách tốt nhất để luôn nhớ đến một người, chính là chọn cách sống giống như người đó.

Mọi thứ trong cuộc sống của Thiên Manh đều mang hình bóng của anh, cô cũng không muốn quên anh, trái tim của cô ngoài anh thì ai cũng không thể bước vào nữa rồi.

Thiên Manh không chấp niệm với quá khứ nữa, cô bán căn nhà cũ, thu dọn đồ đạc đến một căn nhà mới. Từ giờ cô phải quay lại để tự sống một mình, vì không còn anh để dựa dẫm nữa.

Cuộc sống của Thiên Manh cũng nhanh chóng máy móc vào lại quỹ đạo.

Nhưng khi cô tưởng chừng ở đây sẽ không gặp lại ai thì một người cô không ngờ đến lại xuất hiện; Mộng Thần.

Thiên Manh có chút lo lắng vì Mộng Thần còn biết cô ở đây liệu rằng Tiêu Sở Uy có biết không, cô sợ anh sẽ đến tìm cô, nhưng tất cả chỉ là cô nghĩ quá nhiều, Tiêu Sở Uy vẫn không xuất hiện bất ngờ như Mộng Thần.

Cô cũng đoán được, anh đang hận cô đến nhường nào.

"Tôi không nghĩ chị từ tối Giáo Sư Đỗ để chạy đến tận đây, có chút chênh lệch nhỉ."

Mộng Thần vừa gặp đã đã giở ngay cái tính hay trêu ghẹo Thiên Manh.

Thiên Manh cũng vui vẻ hồi đáp lại lời chọc ghẹo của Mộng Thần.

"Tôi cũng không ngờ cậu cũng chạy đến tận nơi chênh lệch này."

Mộng Thần cũng hài hước nói lại:

"Nhưng lại giống chị hơn."

Thiên Manh bật cười châm chọc:

"Nhưng lại không giống cậu!"

Thiên Manh cứ bắt chước cách nói của Mộng Thần khiến cậu ta chỉ biết lắc đầu cười lớn.

Với năng lực của Thiên Manh cô có thể dễ dàng được mời đến những ngôi trường danh giá khác, nhưng cuối cùng cô chọn nơi này vì yên bình, và vị trí này cũng khó mà để ai tìm được. Chỉ là không ngờ Thiên Manh đến đây chưa được bao lâu Mộng Thần đã tìm được cô luôn rồi.

Sau một hồi đùa giỡn, Mộng Thần cũng chịu nghiêm túc:

"Đúng vậy, không biết từ khi nào tôi lại như vậy nữa, chắc do ai đó tác động."

Mộng Thần cũng không quên ám chỉ, cậu ta chính là vì Thiên Manh mới dám đưa ra một quyết định mà đối với nhiều người là quá nông nỗi, từ bỏ cả những cơ hội làm việc tại những ngôi trường danh tiếng để chạy đến đây chỉ vì muốn được gần Thiên Manh.

Thiên Manh lơ đi câu nói của Mộng Thần, đối ngay sang chủ đề nhà cửa.

"Đã có chỗ ở rồi chứ?"

Đương nhiên là dù có Mộng Thần cũng không thể nào nói thật được:

"Chị có thể giúp tôi tìm một nơi không, ở đây tôi chỉ có mỗi chị thôi."

Nói xong cậu ta còn tỏ vẻ buồn tủi, như thể không được ai quan tâm đến.

Thiên Manh biết rõ, nhưng vẫn muốn nói cho có lệ:

"Có một căn phía dưới tầng căn hộ của tôi ở đang cho thuê, nếu cậu không chê...."

Nhưng mà không ngờ là câu nói xã giao của Thiên Manh lại dễ dàng nhận được cái gật đầu của Mộng Thần.

"Chị giúp tôi thuê luôn đi."

Cậu cứ vậy mà Mộng Thần đòi ở cùng khu với cô, rồi cũng nhanh chóng dọn vào.

Căn hộ của Thiên Manh chọn nằm ở tầng 15, cô đã bỏ ra số tiền không nhỏ để sở hữu nó, vì nó rất giống với căn

Hạ Uyển trước đây cô ở, góc nhìn ra sông lớn, có thể ngắm được cả cả khu phố, hoàng hôn và bình minh cũng đều đón được, ở đây cô cảm giác như vẫn còn được gần anh.

Cô chọn ra đi để anh có thể có cuộc sống mới, nhưng bản thân lại chẳng thể đổi mới vì anh.

Thiên Manh biến nỗi nhớ thành động lực, nên đã bắt đầu viết sách, cô luôn khiến bản thân bận rộn, để không còn thời gian nghĩ đến anh nữa. Đúng là có chút tác dụng, tuy không nhiều, nhưng lại khiến cô dễ ngủ hơn.



Cứ như vậy mà cuộc sống của Thiên Manh bình đạm trôi qua cùng với nhiều sắc màu từ Mộng Thần....

•.•••.

Nơi anh,

Từ Khi Thiên Manh rời đi, Tiêu Sở Uy cũng bắt đầu lại cuộc sống vốn có của anh, quay về khoảng thời gian cô chưa từng xuất hiện trong cuộc sống trước đây.

Mọi người lại hình thấy một Tiêu Sở Uy lãnh đạm, vô tình, anh đã ít nói nay càng kiệm lời hơn, nụ cười cũng tắt hẳn, Tiêu Sở Uy bây giờ chẳng khác nào một rô bốt sống.

Khói thuốc lá cũng thay cho Thiên Manh xuất hiện khắp nhà, dì Thanh và những người làm cũng cảm thán buồn bã:

"Khi Thiên Manh ở đây cậu ấy đã vui vẻ biết bao nhiêu!"

Tiêu Sở Uy không biết đã tiêu thụ hết bao nhiêu gói thuốc lá, vì anh không biết làm gì khác khi cứ nhớ đến cô, càng nghĩ đến Thiên Manh anh càng như phát điên mà chỉ biết rít lấy những điếu thuốc, rồi nhả ra những làn khói mờ ảo, trong lúc đó anh như có thể thấy cô ở đó.

Tiêu Sở Uy ôm hết mọi việc mà không cần đến trợ giảng hay trợ lý, tiểu Lưu cũng còn một việc duy nhất là làm tài xế riêng cho anh, công việc trở nên đơn giản nhưng tiểu Lưu lại thích mình bị giao nhiều việc hơn, anh có thể nhìn thấy dáng vẻ đầy màu sắc của ông chủ anh khi còn Thiên Manh bên cạnh.

Tiêu Sở Uy khi đó vì Thiên Manh mà làm những điều khiến người khác ngỡ ngàng, chỉ là bây giờ dáng vẻ đó biến mất như chưa từng xảy ra. Dáng vẻ mệt mỏi khi anh năm phía sau xe, những cái nhìn vô hồn, những lúc bất giác gọi tên Thiên Manh, tiểu Lưu thấy cũng vô cùng chua xót.

Chính tiểu Phương cũng dằn vặt không ít, anh là người đưa Thiên Manh rời đi, dù Tiêu Sở Uy không đề cập đến nhưng anh cũng tự trách, nếu lúc đó anh nói lại trước với Tiêu Sở Uy, có phải kết quả sẽ khác đi không?

Hạ Nhiên trước đây còn than phiền Tiêu Sở Uy không hay đến công ty, nhưng giờ đây anh chỉ ước Tiêu Sở Uy có thể nhà trước 12 giờ đêm. Anh bận rộn việc ở trường xong thì lại tức tốc đến xử lý công việc, có khi làm việc đến sáng mới ra về, có khi còn thức trắng luôn ở công ty.

Bây giờ đã là 7 giờ sáng mà căn phòng vẫn đầy mùi thuốc lá, tập tài liệu thì vẫn đang được lật liên tục trên bàn.

Hạ Nhiên nhìn Tiêu Sở Uy đang ngồi không mà chẳng khác nào chiếc máy làm việc liền hét lớn lên:

"Tiêu Sở Uy, cậu đang bán mạng đó cậu biết không hả?".

Thấy bạn không phản ứng Hạ Nhiên đối giọng, hi vọng có thể đuổi Tiêu Sở Uy về nhà:

"Cậu về nghỉ ngơi vài ngày đi, công việc ở đây không có cậu vẫn tốt đẹp"

"..." Nhưng anh không trả lời, như thể thế giới của anh vốn dĩ không có người.

Hạ Nhiên nhìn phản ứng không một chút để tâm nào của Tiêu Sở Uy thì liền hằng hộc đi đến đẩy hết đống giấy trước mặt Tiêu Sở Uy sang một bên.

"Tiêu Sở Uy cậu bị sa thải rồi, cút về nhà cho tôi."

Lúc này Tiêu Sở Uy mới đưa mắt nhìn Hạ Nhiên, nhưng lại là lạnh lùng đặt câu hỏi:

"Làm gì vậy?"

"Cậu đang hành xử không khác gì Dục Minh đâu?"

Hạ Nhiên tức giận mà nhắc lại lần Dục Minh đòi sống đòi chết mà ép Thiên Manh về lại bên cạnh.

Nhắc đến đây Tiêu Sở Uy đưa mắt ra xa, cũng chịu dừng lại một chút, giọng cũng nhỏ lại mà trả lời:

"Tôi không có."

"Người đi cũng đi rồi, nếu chịu không được thì chạy đi mà tìm cô ấy, còn nếu đã không tìm thì hãy sống cho từ tế dùm tôi, cậu định sống như vậy tới khi nào.!"

Hạ Nhiên hết cách nên chỉ đành nhắc đến Thiên Manh, anh mong Tiêu Sở Uy hiểu được. Nhưng cũng không khiến Hạ Nhiên thất vọng, Tiêu Sở Uy vừa nghe nhắc đến Thiên Manh đã liền tức giận đứng dậy rời đi, mà không để lại một lời nói nào.

Bước chân về nhà, Tiêu Sở Uy bước vào phòng kính, nơi này anh đã không bước vào nữa từ lúc Thiên Manh rời đi, vì nó khiến anh nhớ cô vô tận.

Tiêu Sở Uy nằm lên sofa mắt anh nhắm lại, cất lên một âm giọng vừa đủ để ý thức nghe thấy:

" Em nhẫn tâm thật, có thể sống thiếu anh lâu đến như vậy."

Tử Hàm cũng được nước nên lượn lờ đến gần Tiêu Sở Uy, ả ta vẫn kiên quyết đeo theo không dứt, hơn bao giờ hết cô ta biết Tiêu Sở Uy đang yếu lòng, chỉ cần sơ hở là có thể nhào vào.

Nhưng rồi một lần nữa, chỉ đành ngậm ngùi thất vọng.

Tử Hàm lớn tiếng chất vấn Tiêu Sở Uy:

"Tiêu Sở Uy, anh vì một người như cô ta mà sống như vậy có đáng không? Cô ta đối xử với anh như vậy, mà anh vẫn không quên được cô ta sao?"

Tiêu Sở Uy vừa nghe Tử Hàm chỉ trích Thiên Manh đã sấn tới trước mặt Tử Hàm gẵn giọng lớn tiếng:

"Cô đừng tưởng tôi không biết cô đã nói gì với Thiên Manh, bây giờ thì biến ra khỏi đây cho tôi và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."

"Cút."



Tử Hàm như muốn bật khóc mà hét vào mặt anh:

"Tiêu Sở Uy, anh xứng đáng bị như vậy, cả đời này anh chỉ đáng sống cô độc một mình thôi."

Nói rồi Tử Hàm đóng sầm cửa lại rời đi.

Tiêu Sở Uy tự cười:

"Đúng vậy, nếu không có em, thì anh vốn dĩ cũng chỉ có thể sống cô độc như vậy."

Tiêu Sở Uy giờ đây còn đáng sợ hơn lúc trước, anh bây giờ chẳng khác nào một cổ máy, làm việc lặp đi lặp lại một cách vô nghĩa.

Tết nguyên đán năm đó anh quay về Bắc Kinh mà không có Thiên Manh, cậu mợ anh cũng đã nghe được chuyện nên cũng không nhắc đến tên cô.

Tiêu Sở Uy cũng không nói gì nhiều, anh đến cũng nhanh rồi rời đi cũng chớp nhoáng.

Dự án thư viện phức hợp cũng đã hoàn thành, vốn dĩ anh muốn đưa cô đến đây để cùng ngắm nhìn thành quả, nhưng rồi cũng chỉ mỗi mình anh thấy được.

Cuộc sống tẻ nhạt của anh cứ vậy mà cũng lặng lẽ trôi qua...

Vương Khiết chỉ biết thở dài không dứt, bà nhiều lần muốn tự mình đến tìm Thiên Manh, nhưng rồi bị Thẩm Ngọc Tâm cản lại:

"Đó là chuyện của hai đứa bọn nó, bà can thiệp vào làm gì, tụi nó không tự giải quyết được coi như là duyên đã hết."

Nghe đến đây Vương Khiết càng thêm bực nhọc, dù gì bà cũng rất yêu quý Thiên Manh, cả năm qua bà cũng nghe và nhìn được không ít hình ảnh yêu thương của Tiêu Sở Uy và cô, bà mong họ có kết quả tốt đẹp còn không hết nói gì là nhìn thấy tình trạng hiện tại.

Đến quà cưới và mọi thứ cho hôn lễ bà cũng đã âm thầm chuẩn bị đâu vào đấy hết rồi, đâu thể như vậy được.

Ông Thẩm thì ở với bà quá lâu để nhận ra, ông biết ông mà nói không triệt để là bà cũng lén ông âm thầm đi tìm

Thiên Manh:

"Thiên Manh nó là một đứa nhạy cảm, mà Tiêu Sở Uy lại âm thầm giúp đỡ nó bao nhiêu việc như vậy, đương nhiên là nó thấy tự ti rồi."

Vương Khiết liền nhăn mặt phản bác:

"Hai đứa nó yêu nhau, thì giúp nhau có gì không tốt sao, con bé này, chuyện có lớn đến như vậy không?"

Lúc này ông Thẩm cười lớn lên một cái rồi nhìn bà Thẩm:

"Có lớn như vậy không? Vương Khiết, bà quên là trước đây, tôi chỉ có giúp bà sửa đáp án bài thi mà bà đã nhảy dựng lên rồi không nhìn mặt tôi cả tháng trời đó à?"

"Sao lúc đó bà không cảm ơn tôi vậy?"

Vương Khiết lúc này bị nhắc lại chuyện cũ nên ngại ngùng mà chặc lưỡi rồi giận dỗi nói:

"Thẩm Ngọc Tâm, chuyện từ đời nào rồi mà ông còn nhắc lại, lúc đó còn trẻ không hiểu chuyện, cư xử đương nhiên không được tốt."

Ông Thẩm cuối cùng cũng cho bà Thẩm hiểu ra, ông nhìn chằm chằm bà Thẩm, vẻ mặt hiện đầy ý cười, rồi găn giọng nói:

"Tụi nó cũng còn trẻ."

"Tiêu Sở Uy bao bọc cho Thiên Manh nhiều rồi, cứ để nó một mình, chỉ cần nó có thể tự mình phát triển, nó sẽ nhận ra thôi."

"Được rồi, bà đừng lo nữa, bà đi mà lo cho thằng quý tử suốt ngày yêu đương không ra gì của bà đi, bà không sợ với tình trạng ba ngày đổi một đứa người yêu của nó, thì nhà này không sớm thì muộn cũng thành nhà trẻ à ?"

Vương Khiết thì khác bà không quan tâm đến lời châm chọc của ông Thẩm, bà vẫn lo:

"Bao nhiêu đứa cũng được, tôi nuôi được hết, tôi chỉ lo cho Tiêu Sở Uy thôi."

"Một đứa tốt như Thiên Manh, để nó ở một nơi xa như vậy, ông không sợ, chứ tôi sợ mất đứa cháu dâu này."

Ông Thẩm lúc này cầm tách trà nên uống một hớp:

"Vậy thì phải xem tình cảm của bọn nó sâu đậm tới đâu."

Vương Khiết thì chỉ biết ngán ngẫm liếc ông Thẩm một cái, định lên tiếng trách mắng thì ông lại nhàn nhã nói:

"Vương Khiết, đến bà mà còn biết Thiên Manh đang ở đâu và làm gì, thì đứa cháu yêu quý của bà nó không biết được sao? Nếu còn tình cảm bọn nó sẽ tự tìm về với nhau thôi, còn nếu đã hết chúng ta có làm gì cũng vô ích."

Dù khó chịu nhưng bà cũng thấy chồng bà nói đúng, nên đành gật gù, chỉ là mặt thì vẫn không cam tâm.

"Chỉ mong là như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.